Edit: A Cảnh
Beta: Dao
"Di Ninh!
"Tần Dục nhìn thấy Lục Di Ninh đột nhiên xông ra ngoài, trong lòng sợ hãi, trước đó Lục Di Ninh vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên ngay lúc này lại lao ra? Vốn dĩ Tần Dục không đứng dậy được, chỉ có thể kêu Thọ Hỉ:"Thọ Hỉ, mau đưa Vương phi quay lại đây!
"Hắn muốn kéo Lục Di Ninh lùi lại, không phải vì lo lắng Lục Di Ninh làm Tần Diệu bị thương mà lo lắng Tần Diệu sẽ gây tổn thương cho Lục Di Ninh. Lục Di Ninh chẳng qua chỉ là một nữ hài tử gầy trơ cả xương, nếu Tần Diệu phản kháng, chỉ sợ có thể dễ dàng đánh gãy xương cốt của nàng. Thọ Hỉ không chút nghĩ ngợi liền tiến lên kéo Lục Di Ninh lại, mà ngay lúc này Tần Diêu ăn một cái cắn đau ở tay, đang giơ cái tay còn lại hướng về phía Lục Di Ninh."Vương phi!
"Vẻ mặt Thọ Hỉ đầy vội vàng, lại ngăn cản không kịp, nhưng mà Lục Di Ninh cũng không bị đánh trúng, nàng buông miệng đang cắn Tần Diệu ra, né tránh, lúc đang né tránh còn đánh một quyền vào phần eo của Tần Diệu. Một quyền này của nàng nhìn thì nhẹ tênh không có chút khí lực nào, nhưng Tần Diệu lại kêu đau một tiếng, lấy tay ôm lấy eo của mình. Tần Dục thấy Lục Di Ninh không bị đánh trúng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói:"Di Ninh, nhanh trở về đây!"
Lục Di Ninh nghe thấy tiếng Tần Dục liền nhìn về phía hắn, chớp mắt định trở về, nhưng lúc này Tần Diệu đã lấy lại đựoc tinh thần, một cước của hắn liền đá về phía Lục Di Ninh.
"Di Ninh!" Tần Dục dùng hai tay của mình chống thân thể từ trên xe lăn nhổm dậy, âm thanh trở nên to hơn, hắn lại có cảm giác vô lực trước khi chết của đời trước, lúc ấy hắn trơ mắt nhìn Lục Di Ninh chết ở trước mặt mình, lần này chẳng lẽ cũng muốn trơ mắt mà nhìn Lục Di Ninh bị thương ở trước mặt mình sao?
Nếu biết sớm như thế, trước đó nhất định hắn sẽ không dùng kế sách như vậy.
"Vương phi!" Cả người Thọ Hỉ xông đến ngay chỗ Tần Diệu đá chân ra.
"Hoàng huynh!" Chiêu Dương Công chúa vội vàng chạy tới đỡ Tần Dục.
"Đủ rồi!
"Vĩnh Thành đế cũng hô lên, trò hề trước mắt này khiến hắn sắp tức đến điên rồi. Thọ Hỉ chắn ra như vậy, Tần Diệu cũng không có đá trúng Lục Di Ninh, nhưng hắn đá trúng Thọ Hỉ, may mà chỉ đá trúng vào mông, cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm."Thọ Hỉ, trở về!"
Mắt thấy Tần Diệu còn muốn tiếp tục động thủ, Tần Dục vội vàng nói, lại nhìn Lục Di Ninh đang từ mặt đất đứng lên: "Di Ninh, về đây!"
Thọ Hỉ cũng lảo đảo bò lết chạy đến bên người Tần Dục, Lục Di Ninh nhìn nhìn Tần Dục, lại nhìn về phía Tần Diệu nhe răng trợn mắt một phen, sau đó lúc Tần Diệu lại lên cơn tức giận lần nữa mới chạy về phía Tần Dục.
Nàng chạy rất nhanh, thế cho nên không cẩn thận đạp trúng làn váy của mình, lập tức bổ nhào về phía trước... trước đó không để Tần Diệu gây tổn thương cho mình, vậy mà lúc này lại tự mình chụp ếch.
Trong lúc nhất thời Tần Dục không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn buông tay nắm trên xe lăn ra, cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Đáng chết!"
Lúc này thắt lưng của Tần Diệu đau đến điếng người, sau đó phát hiện cổ tay mình bị cắn đến chảy máu, mặt hắn dữ tợn, phóng tới chỗ Tần Dục: "Tần Dục, ngươi hại ta!"
"Người tới, đem Duệ vương giữ lại!
"Vĩnh Thành đế đột nhiên lên tiếng. Rất nhanh bọn thị vệ đã đem Tần Diệu lôi sang một bên, Tần Diệu lại còn không cam lòng:"Phụ hoàng, hắn sắp đặt hại ta!" Lúc này hắn hối hận không thôi, hắn không cẩn thận bị Tần Dục thiết kế không nói, đã thế mà còn bị một đứa ngốc cắn.
"Nói hưu nói vượn!"
Vĩnh Thành đế căm tức nhìn Tần Diệu, sắp đặt cái gì chứ? Chuyện vừa rồi, là hắn chính tai nghe được, còn hiện tại... Tần Diệu tự mình đi trừng mắt to mắt nhỏ với đứa ngốc kia, chọc đứa ngốc kia nhào đến cắn hắn, coi như là tự làm tự chịu.
Nhìn thấy đại nhi tử của mình chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn kéo đứa ngốc Vương phi té ngã do đạp làn váy kia kéo lên, trong lòng Vĩnh Thành đế áy náy nhiều thêm một chút.
Quả thật hắn không nên nghe lời Tiêu Quý phi đem một đứa ngốc chỉ hôn cho Tần Dục, đây là khiến cho Tần Dục thêm buồn bực, khiến cho Tần Dục biết không nên ngỗ nghịch với phụ hoàng của mình, lại cũng ném mất mặt mũi của hắn... Con dâu là một đứa ngốc, nói câu này ra không ai cảm thấy dễ nghe chút nào cả!
"Phụ hoàng, nhất định là Tần Dục cố ý, nhất định là hắn cố ý sai khiến đứa ngốc kia đến cắn ta!" Tầm Diệu nhìn thấy cổ tay mình chảy máu, sau đó lại thấy phần eo của mình lại đau nhức, bây giờ trên người hắn khắp nơi đều đau, cảm giác khó chịu vô cùng.
"Rõ ràng do chính ngươi gây chuyện!
"Vĩnh Thành đế trừng mắt nhìn Tần Diệu một cái, cứ mở miệng ngậm miêng là đứa ngốc cắn người như thế, Tần Dục quản được sao? Không biết bọn họ còn thành thân chưa bao lâu à!"Truyền ý chỉ của ta, cấm túc Duệ vương một tháng, khấu trừ bổng lộc một năm!"
Vĩnh Thành đế nói xong, xoay người rời đi, không có ý muốn lưu lại nơi này, vài quan viên bên người Vĩnh Thành đế kia cũng mặt đầy thổn thức nhìn Tần Dục.
Lúc trước là Hoàng Thái tử, hiện tại lại rơi xuống tình cảnh như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!