Chương 19: Dạy nói chuyện(3)

Edit: Rika

Beta: Dao

Thọ Hỉ nhanh chóng an bài xe ngựa thật tốt, cùng lúc đó, trong phủ Đoan Vương, một tên chăm sóc ngựa vội vàng chạy ra.

Triệu Nam lập tức đem tin tức này báo cho Tần Dục, Tần Dục cười cười, lại tìm một tiểu thái giám, phân phó một chút việc.

Tần Dục đã lâu không gặp Triệu hoàng hậu, thực chất lúc tiến cung vẫn luôn âm thầm có chút vội vàng, nhưng mà thân thể hắn không tiện, cho nên dù có chút vội vàng, động tác cũng không mau được.

Tần Dục thì vội vàng, còn Chiêu Dương thì ngược lại có chút thấp thỏm không yên, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đối với Triệu hoàng hậu lại là một cảm giác sợ hãi.

Còn Lục Di Ninh, dưới sự giúp đỡ của hai phụ nhân mà thay váy, tựa hồ nàng rất không quen, đi theo phía sau Tần Dục liên tục muốn cởi cái váy này ra.

Bất quá, Tần Dục đối với biểu hiện của nàng đã rất vừa lòng, nàng hiện giờ tuy rằng vẫn không chịu nói chuyện, nhưng những việc linh tinh đều đã học được, cũng coi như có chút năng lực tự gánh vác.

Mang theo hai người, Tần Dục dưới sự trợ giúp của thị vệ leo lên xe ngựa, sau đó đi về hướng hoàng cung.

Xe ngựa không thể đi vào hoàng cung, cho nên tới cửa cung, Tần Dục liền cho người đỡ mình xuống xe ngựa, được Thọ Hỉ đẩy đi đến trong cung.

Chiêu Dương rụt rè đi theo phía sau, Lục Di Ninh nhanh chóng bắt lấy lưng ghế xe lăn đi theo bênh cạnh hắn, bọn họ một hàng ba người, nhìn rất dễ thấy, cũng không hề nghi ngờ đã đưa tới sự chú ý của người có chút tâm tư nào đó.

Mới vừa tiến vào cửa cung không bao lâu, Tần Dục đã bị người phía sau đuổi theo cản lại, ngăn trở hắn, quả đúng là Tam đệ hắn, nhi tử của Tiêu Quý Phi

- Duệ Vương Tần Diệu.

Tần Diệu diện mạo rất giống Tiêu Quý Phi, mặt như bạch ngọc dáng vẻ chính chắn, lần đầu tiên nhìn thấy liền sẽ luôn cho người ta ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ có ánh mắt đầu tiên sẽ khiến người khác có ấn tượng tốt mà thôi.

"Đây không phải là hoàng huynh sao? Chỉ một khoảng thời gian không gặp, khí sắc hoàng huynh tốt lên rất nhiều, nghĩ đến sinh hoạt đêm tân hôn chắc thật sự không tồi nhỉ". Tần Diệu mang theo mấy người đi về phía của Tần Dục, sau đó ánh mắt đầy chế giễu, bộ mặt lộ vẻ khinh thường mà nhìn về phía Lục Di Ninh đứng bên cạnh Tần Dục.

Tần Dục vẫn luôn cực kỳ ghét khuôn mặt này của Tần Diệu, hơn nữa hắn vẫn luôn không để ý tới người này, bây giờ cũng thế, Tần Dục phất phất tay, để Thọ Hỉ tiếp tục đẩy mình đi về phía trước như thường lệ.

Chiếc xe lăn bằng gỗ cùng mặt đất ma xát, phát ra thanh âm "Kẽo kẹt kẽo kẹt", Tần Dục dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, thoạt nhìn thật không dễ chịu.

Tần Diệu thích xem nhất chính là bộ dạng không mấy dễ chịu của Tần Dục. Từ nhỏ hắn đã không thích người ca ca Tần Dục luôn luôn đè trên đầu mình này, cuối cùng cũng chờ được đến lúc hắn đem Tần Dục đẩy xuống xe ngựa, làm Tần Dục bị ngã thành một kẻ phế nhân, hai bên đấu đá cuối cùng cũng đến lúc ngươi sống ta chết.

Lúc này rốt cuộc có thể xem Tần Dục bị chê cười, hắn tất nhiên là không thể bỏ qua, không chút do dự đuổi theo: "Hoàng huynh sao lại không phản ứng với lời của ta, là bởi vì hai người bên cạnh không thể gặp người sao?"

Thấy Tần Dục không nói lời nào, Tần Diệu lại nói: "Cũng đúng, một kẻ béo không dám gặp người, một kẻ vốn dĩ chính là kẻ ngốc, quả thật là cá mè một lứa.."

Tần Dục mới đầu cũng không để ý tới Tần Diệu, lúc này liền có động tĩnh, hắn hơi hơi giơ tay, tới khúc cua Thọ Hỉ liền ngừng lại, lại xoay xe lăn lại, để Tần Dục hướng mặt về phía Tần Diệu: "Tần Diệu, ngươi thì gặp được người ư?

"Thanh âm Tần Dục không vang dội, ngữ khí cũng bình thản, nhưng lại phù hợp với thần sắc của hắn..... Nhìn đến Tần Dục ngồi trên xe lăn, so với mình thấp hơn rất nhiều thế nhưng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, trong lòng Tần Diệu liền có loại cảm giác tức giận. Tần Dục bây giờ, cũng đã là một kẻ phế nhân, dựa vào cái gì còn nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy? Cho dù hắn ở trên nhiều khía cạnh so ra thực sự kém Tần Dục, nhưng hắn có thân thể khỏe mạnh, chỉ cần điểm này, Tần Dục cũng đã thất bại thảm hại!"Tần Dục, ngươi cũng chỉ là một kẻ phế nhân......"

"Mấy ngày nay tấu chương buộc tội ngươi cũng rất nhiều đi?" Tần Dục đột nhiên hướng tới Tần Diệu cười cười.

"Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!"

Tần Diệu biểu tình trở nên dữ tợn. Tần Dục sau khi tiếp chỉ tứ hôn liền đóng cửa không ra ngoài, sau đó, hắn liền bắt đầu những ngày bị vô số người buộc tội!

Có người buộc tội hắn phô trương lãng phí, có người buộc tội hắn bất kính huynh trưởng, có người buộc tội hắn thu nhận hối lộ...... Những cái đó ở trong mắt đại thần, tựa hồ trên người hắn đều là tật xấu.

Tần Diệu xưa nay luôn không thích người khác nhắm vào sai lầm của mình, mỗi lần nhìn đến tấu chương như vậy hắn đều nổi trận lôi đình, nhưng những gia hỏa kia vẫn không sợ chết vẫn dâng tấu!

Hắn đã đem tên những người đó đều ghi nhớ trong lòng, tính toán sau này nhất định phải hảo hảo xử lý bọn họ một phen, nhưng bây giờ vẫn phải kìm nén như trước, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hôm nay hắn mới có thể đặc biệt khắc nghiệt, thậm chí còn không xem xét tình huống.

"Tần Dục ngươi đừng đắc ý!"

Tần Diệu cắn răng nói. Tần Dục không nói chuyện, vẫn như cũ là một bộ mặt khinh thường, mà chuyện này không thể nghi ngờ đã làm cho Tần Diệu càng thêm tức giận:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!