Chương 50: Dù là thiên tài cũng có lúc sơ suất

'Quan tổng...' Giám đốc Cao nhìn cô như muốn hỏi.

'Cái này... tôi muốn biết, tiền lương của tôi là bao nhiêu?'

Giám đốc Cao suy nghĩ một chút rồi nói một con số đại khái.

Con số đó, thực ra cũng không phải rất nhiều nhưng đối với một người trước giờ chưa từng chính thức đi làm như Quan Mẫn Mẫn mà nói thì cũng đủ hài lòng lắm rồi.

Công ty còn đang trong giai đoạn chuyển mình, vì tiết kiệm chi phí mà tiến hành giảm biên chế, cô có tiền lương lãnh là tốt lắm rồi, còn về tiền hoa hồng cuối năm gì đó, tạm thời cũng không cần nghĩ quá nhiều.

'Vậy lương hàng năm của tổng tài của những công ty khác là bao nhiêu?'

Giám đốc Cao bật cười, 'Mỗi công ty đều không giống nhau...'

'Vậy giống như Sầm Chí Quyền, tiền lương là bao nhiêu?' Đối với chuyện này, Quan tiểu thư cũng rất tò mò.

'Chắc không dưới 10 con số đâu, cộng thêm cổ tức và tiền hoa hồng, rất khó đoán.' Huống gì người ta là người thừa kế gia tộc, những khoản đầu tư ngầm ở bên ngoài có bao nhiêu ao mà biết được.

Không dưới 10 con số?!!

Quan tiểu thư nhịn không được há hốc miệng.

Thì ra cùng khoác chiếc áo ổng tài nhưng khoảng cách giữa tổng tài với tổng tài thật sự chênh lệch quá nhiều.

Ở bên này Qua tiểu thư còn đang kinh ngạc trước thông tin vừa biết thì ở bên kia, Sầm tổng sắc mặt tối sầm chuẩn bị xuống máy bay.

***

Sau khi tan tầm, Quan Mẫn Mẫn định đi thẳng về nhà nhưng lúc chuẩn bị lên xe lại nhận được điện thoại của tiểu Quan tiên sinh, tối qua hai người tuy rằng có chút không vui, sáng sớm thức dậy hai người trừng nhau một hồi nhưng giữa hai mẹ con, chút giận dỗi đó sao có thể duy trì lâu được chứ?

Cho nên, lúc gọi điện thoại, hai người đã bắt đầu hòa hảo trở lại!

Tán gẫu một hồi, tiểu Quan tiên sinh thở dài một tiếng, 'Mẹ biết tại sao con lại gọi cho mẹ vào lúc này không?'

'Tại sao?' Quan Mẫn Mẫn thuận thế hỏi luôn.

'Bởi vì dù là thiên tài cũng có lúc sơ suất, nhất là khi chuyện liên quan đến lĩnh vực mà bản thân không quen thuộc.' Quan Cảnh Duệ nhìn trời thở dài.

'Khó được một lần thiên tài sơ suất, xin hỏi con sơ suất cái gì?'

'Quan tiểu thư, tối hôm qua con quên nhắc mẹ mua thuốc tránh thai. Nếu như mẹ muốn sinh thêm một thiên tài nữa, vậy cứ coi như câu này con chưa nói.

Nhưng con phải nói trước nha, con sẽ không giúp mẹ trông em bé đâu.'

Nói rồi Quan Cảnh Duệ chủ động ngắt điện thoại mà Quan Mẫn Mẫn lúc này đã hoàn toàn hóa đá!

Tại sao chuyện quan trọng như vậy cô lại phải nhờ một đứa nhỏ chưa đầy 6 tuổi nhắc nhở?

Cô có còn là phụ nữ nữa không?

Sáu năm trước cô mới thành niên, không biết chuyện cũng đành thôi, ít nhất lúc đó đúng là có ý định kết hôn nhưng thế nào mà sáu năm sau sao cô vẫn hồ đồ như vậy chứ? Cùng đàn ông gì gì đó lại không biết uống thuốc tự bảo vệ mình là sao?

Chẳng lẽ còn muốn sinh thêm một thiên tài nữa?

Chỉ là, chuyện kia đã qua hai ngày rồi, giờ mới uống thuốc liệu có còn kịp không?

Vòng vo ngoài cửa hiệu thuốc ít nhất cũng đã một tiếng hơn, cuối cùng, dưới ánh mắt quan tâm của nhân viên hiệu thuốc, Quan Mẫn Mẫn do dự đi vào, khiếp sợ hỏi qua lâu như vậy liệu còn có thể uống thuốc tránh thai hay không.

Sau khi xác định thời gian chưa vượt quá 72 giờ, dược sĩ đưa thuốc cho cô, còn đề nghị cô cố gắng để người đàn ông của mình chủ động tránh thai sau đó, bất kể sự ngượng ngùng của Quan Mẫn Mẫn, nhiệt tình giới thiệu mấy loại áo mưa cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!