ta cùng nhau qua đêm (2)
Gạt người?!
Sầm Chí Quyền đột nhiên vươn cánh tay dài, nhấc cô và cả chiếc chăn vào lòng, khóa chặt trong tay mình...
Tuy cách một lớp chăn, tuy trên người hắn quần áo chỉnh tề nhưng hai người thân mật ôm nhau như vậy vẫn khiến gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn đỏ ửng...
'Anh... anh buông em ra...' Cô ở trong ngực hắn không ngừng giãy dụa nhưng thế nào cũng giãy không thoát sự kìm chế của người đàn ông.
'Nếu như em đã quên, vậy anh không ngịa chúng ta lần nữa ôn lại ký ức tối qua.' Sầm Chí Quyền cúi thấp đầu, đột ngột chiếm lấy môi cô.
'Anh... chúng ta...' Cô vội vàng nghiêng đầu không cho hắn thực hiện được, 'Chúng ta không thể cứ như vậy...'
'Cho anh một lý do cho sự "không thể" này.' Hắn trầm giọng nói.
'Em... em...' Cô cắn môi, yếu ớt vô lực mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
'Nếu như không có lý do, vậy...'
Nụ hôn cường liệt đến hung hãn nặng nề ập xuống làm tê dại tất cả cảm giác của Quan Mẫn Mẫn. Hắn như một con dã thú, đối mặt với con mồi mà mình ao ước từ lâu, chắc chắn không nuốt hẳn vào bụng là không cam tâm.
Mới sáng sớm đã đem công sự quên sạch sẽ, điều này hoàn toàn không giống với tác phong luôn lấy công việc làm đầu của người anh họ này của cô nha!
Lặng lẽ đứng ở cửa phòng, Sầm Giai Di thật sự không muốn quấy nhiễu cặp đôi đang ngọt ngào âu yếm bên trong nhưng cuộc họp sắp diễn ra này thật sự rất quan trọng, không có đại boss chủ trì là không được.
Mắt thấy một màn kích tình sắp bùng nổ...
Sầm Giai Di cắn răng tiến đến gõ cửa, lần thứ nhất, chắc là vì sức quá nhẹ, hai người trên giường bởi vì đang kịch liệt triền miên nên không để ý...
Nếu như là lúc khác, cô nhất định sẽ không làm loại chuyện này nhưng chuyện đã gấp rút lắm rồi...
Thế là, nhắm mắt, dùng sức gõ mạnh cửa đồng thời lớn tiếng, 'Tổng tài, đã tới giờ họp, mời ngài đến phòng họp số một.'
Suốt hôm đó, Quan Mẫn Mẫn không biết mình đi ra khỏi văn phòng của Sầm Chí Quyền như thế nào nữa, cũng may là có Sầm Giai Di luôn theo sát cô cho đến lúc xuống lầu bằng không cô thật không nghi ngờ mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào...
Nhưng cho dù rời đi, lúc ngang qua phòng thư ký, nhìn thấy ánh mắt mờ ám và vẻ ái muội trên mặt những cô thư ký kia cô vẫn ngượng ngùng không thôi, chỉ hận không có một cái lỗ cho mình chui xuống trốn đi.
Mọi người chắc đều cho rằng cô vì có được hạng mục trong dự án khai thác đảo mới kia mà cùng anh ta...
Ôi trời ơi!
Thế này thì có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch! Sau này cô đến Sầm thị họp, làm sao đối mặt với ánh mắt của mọi người đây?
Đều tại cô, rõ biết bản thân tửu lượng không tốt lại còn dám cùng anh ta uống rượu!!!
Champagne đáng chết kia, sau này thật sự không thể đụng đến nó rồi!
Rượu say làm sai chuyện, thật sự là làm sai chuyện! Rõ ràng đã thể nghiệm một lần rồi mà vẫn không khôn ra, Quan Mẫn Mẫn, mày đúng là đồ ngốc!
Nhưng chuyện quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!
Cô không có về nhà mà đi thẳng đến công ty, con trai cô thì lại không đi học mà đang ở trong văn phòng đợi cô.
Thấy Quan Mẫn Mẫn tiến vào, Sầm Chí Tề chỉ tay về phía Quan Cảnh Duệ ra hiệu hắn bó tay với cậu nhóc này. Tiểu Quan tiên sinh không bắt hắn trực tiếp đưa đến Sầm thị đã tốt lắm rồi, chuyện kế tiếp cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Quan Mẫn Mẫn nhìn bộ dạng của Quan Cảnh Duệ thì lập tức hiểu, không cho con trai một lời giải thích hợp lý, cửa ải hôm nay cô không qua khỏi.
Mà sau khi Quan Mẫn Mẫn rời khỏi Sầm thị, Sầm đại tổng tài vốn đang chủ trì cuộc họp ở phòng họp số một bắt đầu xuất hiện vấn đề, tai nghe báo cáo nhưng mắt lại cứ liếc nhìn về chiếc điện thoại đang an tĩnh nằm trên bàn, trong đầu suy nghĩ lại chỉ là cảnh tượng hương diễm tối qua...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!