Chương 40: Điện thoại của ai mà không dám nghe? (1)

'Bạn không cảm thấy chuyện anh hai muốn bạn dọn ra ngoài ở rất kỳ lạ sao?'

Trong một cửa hàng chuyên doanh đồ trang sức, Sầm Tĩnh Di vừa thử nhẫn vừa hỏi.

Vừa nãy lúc ăn cơm cô đã truy vấn Mẫn Mẫn về chuyện thuê phòng nhưng Quan tiểu thư cứng rắn nói phải đợi ăn cơm xong ra ngoài dạo phố mới chịu nói.

Anh hai cô không cho phép Mẫn Mẫn và Chí Tề ở chung một mái nhà thực ra là vì cái gì, bạn cô chẳng lẽ nhìn không ra sao?

'Bằng vào đầu óc của cô ấy, nghĩ ra được mới là không bình thường.' Đưa Quan Cảnh Duệ về nhà xong mới ra, Sầm Chí Tề lười nhác ngồi trên chiếc ghế chân cao, hai tay vòng trước ngực, nhàm chán nhìn một đống đồ trang sức trong quầy.

'Sầm Chí Tề, một ngày anh không dìm hàng em thì sống không nổi sao?' Quan Mẫn Mẫn nhấc chân định đá một cước nhưng hắn đã nhanh mắt xoay ghế sang hướng khác né được.

'Hai người có thể đừng ồn ào nữa không?' Sầm Tĩnh Di bất mãn lườm hai người. Thật sự là oan gia mà! Hai người này ở gần nhau trước giờ chưa từng đàng hoàng nói chuyện với nhau, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào năm đó lại thành một đôi được nữa.

Cũng may là sớm chia tay, bằng không cuộc đời dài như vậy, cãi nhau đến bao giờ mới thôi đây?

'Em chọn xong chưa vậy?' Sầm Chí Tề nhìn đồng hồ, mày bắt đầu chau lại.

Trước khi hắn đến cửa hàng này, Tĩnh Di đã cùng Mẫn Mẫn chọn gần một giờ rồi, mà hắn tới chỗ này cũng đã gần nửa giờ, cô em gái này của hắn còn muốn chọn tới bao giờ đây?

Đợi lát còn phải về chỗ của Tĩnh Di giúp Mẫn Mẫn xem nhà, lát nữa hắn còn có chuyện, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.

Anh hai không muốn Mẫn Mẫn ở chung với hắn, đại khái chắc là muốn cô ở chung với anh ấy chứ gì?

Tuy rằng hắn không biết anh hai bắt đầu thích Mẫn Mẫn từ lúc nào nhưng từ chỗ anh hai căn bản là không thể hỏi được gì mà hỏi Quan tiểu thư thì cũng bằng không, chi bằng cứ chờ xem sự việc tiến triển ra sao.

'Chưa.' Sầm Tĩnh Di mặc kệ vẻ bất mãn của anh mình, tiếp tục chọn, 'Là anh hứa đến trả tiền mà.'

'Vậy thì thế nào?' Hắn tức giận trừng Sầm Tĩnh Di, cái cô em gái này, chỉ biết suốt ngày quẹt thẻ của hắn mua đồ chứ nhất định không chịu về nhà chịu cúi đầu xin lỗi các vị trưởng bối.

'Chẳng sao cả, nếu như đã hứa thì phải làm cho tròn. Nếu như anh có việc, có thể để thẻ lại đây, lát nữa em tự quẹt là được.' Sầm Tĩnh Di nhấc một chiếc nhẫn kiểu dáng tinh xảo bắt mắt ướm lên ngón vô danh của mình, còn không quên nháy mắt nghịch ngợm với Sầm Chí Tề.

'Đừng có mơ.' Đưa thẻ cho cô, không đến một tuần chắc chắn sẽ quá hạn ngạch, hắn mới không ngốc như vậy, 'Nhiều nhẫn như vậy, em rốt cuộc muốn mua cái nào?' Ít nhất Tĩnh Di đã thử mấy chục kiểu nhẫn khác nhau nhưng chẳng thấy cô thích kiểu nào, cái này chê cái kia chê, hắn ở bên cạnh mà tức không chịu được.

Sầm thiếu gia hắn trước giờ chưa từng có kiên nhẫn theo chân một cô gái nào mua sắm lâu như vậy.

'Tĩnh Di, mình cũng mệt rồi, lát nữa còn phải đi xem nhà, sáng mai còn phải đi làm sớm, bạn nhanh một chút được không?' Quan Mẫn Mẫn cũng mệt, trực tiếp nằm bò trên quầy hàng nhìn đống nhẫn khiến cô hoa cả mắt kia.

'Sầm tiểu thư, kiểu này cô thích không?' Nhân viên bán hàng cười giới thiệu.

Tiểu thư nhà họ Sầm trước giờ luôn là khách VIP của cửa hàng, mỗi lần đến đều tiêu một số tiền lớn.

Sầm Chí Tề nhìn chiếc nhẫn Sầm Tĩnh Di đang ướm trong tay, cũng bất kể cô có thích hay không, trực tiếp quay sang nhân viên bán hàng, 'Cứ lấy chiếc này.'

Cô nhân viên bị câu nói bất ngờ này của Sầm Chí Tề làm cho ngớ người ra, cứ tưởng mình nghe nhầm, chiếc nhẫn đắt tiền như thế, vị tiên sinh này mắt cũng không chớp một cái, quyết định mua ngay.

Sợ hắn đổi ý, cô nhân viên vội nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, 'Dạ được, Sầm tiểu thư, cô đeo ngay hay muốn tôi gói lại?'

Nhưng cô nhân viên vừa đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn thì đã thấy Sầm đại tiểu thư khẽ lắc đầu. 'Lại sao nữa đây?' Thấy Sầm Tĩnh Di nhìn chiếc nhẫn chằm chằm, lúc này thái độ của Sầm Chí Tề không khỏi nặng nề thêm mấy phần.

'Chiếc nhẫn này đắt như vậy...' Sầm Tĩnh Di chỉ tay vào giá tiền, '... anh có chắc sau này không cần em trả tiền lại không?'

'Không cần.' Sầm Chí Tề nghiến răng nghiến lợi nói. Tuy rằng vừa liếc nhìn giá cả hắn lập tức có chút hối nhận nhưng vì có thể sớm một chút rời đi chỗ quái quỷ này hắn chấp nhận.

Cái cô gái phá của này, chẳng trách tên tiểu tử nghèo kia năm đó không dám cưới.

Sầm Tĩnh Di cười thật vui vẻ, ướm nó lên ngón tay thử sau đó lấy xuống đưa cho cô nhân viên, 'Vậy lấy cái này đi.'

'Sầm tiểu thư muốn mua nhẫn kết hôn sao?'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!