'Có phải anh ấy nói muốn theo đuổi em không?' Sầm Chí Tề đang chơi hào hứng, nghe cô hỏi vậy cũng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ hỏi ngược lại.
'Sao anh biết?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên đến há hốc mồn. Chắc không phải hai người thông đồng nhau gạt cô đấy chứ?
Vừa nghĩ tới có thể có khả năng này, Quan Mẫn Mẫn giơ chân, không chút khách khí đạp vào lưng hắn một cái, kết quả người bị đá không đau, ngược lại đầu ngón chân truyền đến cơn đau khiến cô thoáng nhăn mặt.
'Em có chấp nhận anh ấy không?'
'Em đang hỏi anh làm sao mà biết được chuyện kia? Hai người thông đồng chơi em có phải không?' Quan Mẫn Mẫn xông đến trước mặt hắn, giật lấy bộ điều khiển trên tay hắn ấn nút, trò chơi lập tức gián đoạn.
'Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Con còn chút nữa là thắng rồi!' Tiểu Quan tiên sinh tức tối đứng lên nói.
'Con về phòng chơi đi, mẹ có chuyện muốn nói với Sầm Chí Tề.' Quan Mẫn Mẫn khó được một lần dùng vẻ uy nghiêm của một bà mẹ nói chuyện.
'Con cũng không muốn nghe mấy vấn đề nhàm chán của người lớn các người.' Quan Cảnh Duệ cũng tức điên rồi, sau khi quay về Singapore, tính tình của Quan tiểu thư trở nên quái dị cực kỳ, chắc không phải thời kỳ mãn kinh đến sớm đấy chứ?
Hừm, cậu cũng không muốn tranh chấp với phụ nữ, 'Xù, về phòng!'
Cậu nhóc huýt sáo một tiếng, nghe tiếng cậu chủ, con Xù vốn đang ngồi trên sàn lúc lắc cái mông, nịnh nọt vẫy đuôi đi theo cậu chủ nhỏ về phòng.
'Quan Mẫn Mẫn, em rốt cuộc muốn thế nào?' Sầm Chí Tề chống hai tay xuống sàn lười nhác ngẩng đầu lên nhìn Quan tiểu thư vẻ mặt cực không vui đang đứng trước mặt mình.
'Em muốn thế nào sao?' Quan Mẫn Mẫn chống nạnh, khí thế hùng hồn, 'Em muốn hỏi anh muốn thế nào mới đúng.'
'Là anh Ken nói muốn theo đuổi em, đâu phải anh.
Em không thích thì cứ cự tuyệt thôi!' Sầm Chí Tề nhún vai, lơ đễnh nói. Thực ra hắn cũng không muốn anh Ken theo đuổi Mẫn Mẫn nhưng hắn bằng vào cái gì mà lên tiếng, vì vậy nên đành thôi.
Với lại, nếu như anh Ken thực sự thích Mẫn Mẫn, hai người kết hôn cũng không phải chuyện xấu, cho dù quan hệ có trở nên rối rắm hơn nữa thì cũng có sao đâu?
'Thật sự không phải hai người thông đồng nhau chơi em?' Quan Mẫn Mẫn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống trước mặt hắn.
'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Tề ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khác hẳn với vẻ hi hi ha ha thường ngày, 'Trước kia là anh có lỗi với em nên anh hiểu, em có lẽ sẽ không quên được chuyện đó mà quay lại với anh.
Tuy rằng đời này anh sẽ không bỏ mặc hai mẹ con không lo nhưng thằng bé rồi sẽ có ngày khôn lớn, không có khả năng sẽ luôn ở mãi bên cạnh em, mà phụ nữ thì luôn mong muốn có một bờ vai để dựa vào, đúng không?
Có rất nhiều chuyện, anh không thể giúp được cho em, chẳng hạn như... làm ấm giường...'
'Dẹp anh đi!' Ai cần anh làm ấm giường chứ?' Nghe được nửa phần đầu, quả thực cô có chút xíu cảm động nhưng nghe nửa phần sau, trong cô chỉ còn lại tức giận. Quan Mẫn Mẫn không chút khách khí xông tới, ở trên người Sầm Chí Tề thi triển một hồi quyền đấm cước đá.
Sầm Chí Tề để mặc cho cô đánh đến mệt thì mới ấn vai cô ngồi xuống, 'Quan Mẫn Mẫn, em còn không chịu xuống, anh không dám bảo đảm liệu có làm chuyện gì mà em không thích đâu đấy nhé.'
Quan Mẫn Mẫn nhìn xuống, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên người hắn mà sau lưng cô...
'Sầm Chí Tề, anh đúng là đồ hạ lưu, vô liêm sỉ, đáng ghét!'
Đáng ghét mà, tên háo sắc kia, trường hợp như vậy mà hắn cũng có thể...
Vừa thẹn vừa giận Quan Mẫn Mẫn lồm cồm ngồi dậy, còn tức giận bồi thêm một cước nhưng vô tình lại đá trúng...
Cái nơi mà cô không nên vô lễ...
'Quan Mẫn Mẫn, anh cũng là người, cũng sẽ biết đau.' Bị cô đá một cước trúng chỗ hiểm, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói hắn đã từ rất lâu không nghĩ về chuyện nam nữ nhưng cho dù không nghĩ đến mấy, cô vẫn là một phụ nữ, ngồi trên bụng hắn vừa cọ vừa vặn người, hắn cũng rất khó khống chế phản ứng chỉ đơn thuần thuộc sinh lý này.
'Cho anh đau chết luôn cũng đáng đời!' Quan Mẫn Mẫn lần nữa lườm hắn rồi mới xoay lưng đi về phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!