'Không có gì thì nhìn thẳng vào tôi nói chuyện.' Sầm Chí Quyền nói bằng giọng ra lệnh.
'Ồ.' Bất đắc dĩ, Quan Mẫn Mẫn chỉ đành xoay mặt lại nhưng chỉ dám nhìn từ cằm anh ta trở xuống, động tác chuyển động đầy gợi cảm của trái cổ khiến mặt cô thoáng hồng, không dám tiếp tục dời mắt xuống dưới.
Nhưng, cho dù tầm mắt dừng lại ở đó thì khóe mắt vẫn liếc thấy được.
Cà vạt của anh ta không biết từ lúc nào đã được tháo xuống, nút cổ của áo sơ mi cũng được cởi ra lộ ra vùng xương quai xanh khiến người ta vô hạn mơ màng kia.
Giấc mơ lúc chiều trên máy bay không hiểu sao lần nữa xuất hiện trong đầu, nhưng bây giờ không phải trong mơ, là người thật đang ở trước mặt cô, gần trong gang tấc khiến Quan Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt khí rừng rực dâng lên.
'Em ở đâu?' Tuy rằng rất bất mãn với chuyện cô từ đầu đến cuối đều không dám ngước mặt nhìn mình nhưng dù sao cũng đỡ hơn là dùng cái ót nói chuyện với hắn, Sầm Chí Quyền cố nén cơn giận đang dâng lên trong lòng để cho giọng nói không quá nghiêm khắc nhưng lọt vào tai Quan Mẫn Mẫn vẫn khiến cô sợ run.
'Đường Hà Lan.' Cô áo não nói, cũng bất chấp lúc này người này nghĩ mình thế nào, hai tay vốn đang ngoan ngoãn đặt trên gối bối rối đưa lên che kín đôi má đang nóng bừng.
Cô chắc là điên rồi!
Đây là lúc nào rồi mà còn tơ tưởng đến thân thể của anh ta chứ? Suy nghĩ đen tối đến nỗi khiến cô không ngừng phỉ nhổ chính mình.
Xem ra là không thể từ trong miệng cô nghe được câu trả lời thực tế gì, Sầm Chí Quyền nhìn cô gái đột nhiên đưa tay bụm mặt kia, nhìn bả vai mảnh khảnh đang run khẽ kia, chắc không phải cô đang khóc đấy chứ?
Chẳng lẽ thật sự trong lòng cô hắn đáng sợ đến thế sao? Thầm thở dài một tiếng, hắn lần nữa nhấn ga lao đi.
Vừa mới chạy được một đoạn hắn chợt nhớ đến địa chỉ mà cô nói, đó không phải là chỗ mấy năm qua Sầm Chí Tề thỉnh thoảng quay về sẽ ở lại đó sao?
Xem ra mấy năm qua hai người ở nước ngoài thực sự là đang kết giao.
Khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười tự giễu, không nhìn cô nữa, cũng không nói chuyện, chân ga càng đạp mạnh hơn để xe phóng như bay.
Bỗng một hồi chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai khiến Quan Mẫn Mẫn hoàn hồn lại, cô ngượng ngùng lật túi xách ra lục tìm điện thoại, cũng không nhìn liền đón nghe, 'Chuyện gì?'
'Quan tâm một chút cũng có lỗi sao?
Làm gì mà hung dữ vậy?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy bất mãn của Sầm Chí Tề, 'Về đến nơi chưa?'
'Đang trên đường. Còn chuyện gì không?' Quan Mẫn Mẫn không muốn nói nhiều, càng không dám nói cô trên đường tình cờ gặp anh trai hắn, hơn nữa còn ngồi xe của người ta đi về.
Nghĩ đến chuyện này, cô lén lút liếc nhìn sườn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, khi thấy mặt anh ta nghiêm quá mức thì sợ hết hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt.
'Vậy thì tốt rồi.
Anh còn đang bận, đợi anh về đến Singapore rồi nói sau.' Sầm Chí Tề rất nhanh ngắt điện thoại mà Quan Mẫn Mẫn thì cũng chẳng có bao nhiêu lưu luyến cất điện thoại đi.
Vừa cất xong thì đến lượt điện thoại của Sầm Chí Quyền đổ chuông, hắn không vội tiếp, chừng năm giây sau điện thoại tự động chuyển tới hệ thống loa trong xe, 'Chí Quyền, là em.'
Bên kia truyền đến một giọng nữ khá là nũng nịu khiến Quan Mẫn Mẫn không khỏi dấy lên lòng tò mò, tai bất giác vểnh lên nghe ngóng.
Giọng nói của đối tượng kết giao của anh ta mà cô chỉ được nghe mẹ mình nhắc tới đây sao? Sao nghe quen tai thế nhỉ?
'Chuyện gì?' Sầm Chí Quyền chừng như rất không kiên nhẫn đáp.
'Dì bảo em hỏi anh tối nay có về nhà ăn cơm không?'
Ồ, xem ra là thật rồi! Trong lòng Quan Mẫn Mẫn thầm nghĩ.
'Lần sau không cần bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà gọi điện thoại cho anh.' Sầm Chí Quyền lạnh lùng đáp sau đó ấn phím ngắt điện thoại.
Trong trí nhớ của Quan Mẫn Mẫn, Sầm Chí Quyền trước đây là một người đàn ông lúc nào cũng nghiêm nghị, hôm nay lần nữa được chứng kiến, anh ta quả thật là một người vừa nghiêm vừa lạnh, ngay cả đối đãi với bạn gái mình cũng giống nhau.
Cũng giống như, năm đó, cô ở trong phòng của anh ta, sau khi anh ta tỉnh lại thì lập tức đuổi hết những người đến "bắt gian tại giường" đi rồi, dùng giọng điệu đường hoàng giống như giải quyết việc công nói với người lúc này đầu óc một mảnh hỗn độn là cô, 'Nếu đã như thế, vậy kết hôn đi.'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!