Chương 26: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (4)

Xe rời khỏi khách sạn Marina Bay Sands đi về hướng nhà cô, suốt trên đường, Quan Mẫn Mẫn cứ rầu rĩ cúi gằm đầu không nói.

Sầm Chí Quyền quay sang nhìn cô thật nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng, 'Chân còn đau lắm sao?'

Vừa nãy không phải còn rất tốt sao, vừa đánh vừa khóc vừa nháo với hắn, giờ thành câm rồi sao? Nếu như không phải trải qua buổi chiều hôm nay, chắc hắn vẫn còn nghĩ rằng cô rất sợ mình.

Dám ở trước mặt hắn giận dỗi đến như vậy, sợ là trên đời này chỉ có mình cô thôi.

'Phải.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng đáp một tiếng, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn, miệng vẫn còn tê đau, vừa nãy có phải anh ta xem miệng cô như điểm tâm mà gặm hay không vậy?

'Về nhà phải thoa thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, nghe rõ không?'

Ý chính là, bất kể ai hẹn cô ăn cơm, chỉ cần cự tuyệt là đúng rồi.

Câu nói vừa nãy của Liên Chính Tắc là cố ý cho hắn nghe, thật đúng là đủ ấu trĩ.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, sự ấu trĩ kia lại thật dễ dàng chọc giận hắn.

'Em cũng không phải con nít.' Cô lầu bầu.

'Vừa nãy ai mới khóc dữ dội như vậy hở? Còn nói không phải con nít.' Phía trước là đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, hắn thoải mái đặt tay lên vô lăng, ngoảnh sang trêu cô.

'Ai bảo anh bắt nạt em?' Cô rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên trừng hắn, hai phiến môi mím lại nhưng lại đau đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn chau lại.

'Miệng cũng đau?' Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của cô, vô thức muốn đưa tay xoa nhẹ nó nhưng lại sợ cô phản ứng quá kịch liệt nên cuối cùng đành thôi.

Rõ ràng anh ta là thủ phạm khiến cô thành như vậy, giờ còn dám hỏi sao?

Vừa nghĩ tới nụ hôn ban nãy, Quan Mẫn Mẫn vừa giận vừa thẹn, ngoảnh mặt sang hướng khác không trả lời hắn.

Đèn đã chuyển sang màu xanh, xe lần nữa nổ máy.

Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra nghịch, một câu cũng không buồn nói với hắn. Thấy vẻ trẻ con của cô như vậy, Sầm Chí Quyền cũng không nói gì thêm.

Mãi đến khi xe dừng lại, hắn xuống xe trước, vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô, khom người định ôm cô lên, 'Tôi đưa em lên nhà.'

Quan Mẫn Mẫn lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, 'Chí Tề xuống đón em.'

Nghe vậy, cả người Sầm Chí Quyền cứng đờ...

Vừa nãy cô nghịch điện thoại chính là nhắn tin cho Chí Tề xuống sao? Sao hắn có thể quên hai người đang ở cùng nhau chứ?

'Anh hai...'

Mười phút trước mới nhận được tin nhắn của cô nên xuống lầu chờ, lúc này Sầm Chí Tề hai tay cắm vào túi quần, nhàn nhã bước tới, 'Mẫn Mẫn nói chân cô ấy bị thương, em xuống đón cổ.'

Sầm Chí Quyền đứng thẳng người quay đầu nhìn lại Sầm Chí Tề, gương mặt vốn có thể xem như nhu hòa lúc này trở nên bình thản, không chút cảm xúc.

'Ừ.'

Chỉ trả lời em trai mình một tiếng cụt lủn, hắn quay trở lại ghế lái, đang định lên xe thì Sầm Chí Tề lần nữa lên tiếng, 'Tối hôm qua em mới về đến, lúc nào rảnh...'

Còn chưa nói dứt câu thì đã bị Sầm Chí Quyền ngắt lời, 'Dạo này anh bận lắm.'

Nói rồi mở cửa xe ngồi vào. Sầm Chí Tề nhìn theo bóng anh trai lên xe, mở miệng vài lần rốt cuộc không nói được gì, đi đến bên cạnh xe, mở cửa nhìn Quan Mẫn Mẫn, 'Đi đường mà cũng có thể ngã thành như vậy, mắt em mọc ở sau ót sao?'

Quan Mẫn Mẫn không dám nhìn gương mặt đã sầm xuống của đại boss, vừa nãy còn tốt lắm mà, sao giờ lại mây đen giăng kín thế này?

Cô bực mình lườm Sầm Chí Tề, 'Liên quan gì đến anh?'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!