Chương 20: Nguyên nhân khiến Quan tiểu thư chủ động (2)

Mở túi, rút những quyển sách bên trong ra, năm sáu quyển truyện tranh mặt ngoài toàn là hai nam động tác thân mật ôm lấy nhau, chói mắt đến nỗi khiến người ta muốn bỏ qua cũng khó. Tùy tiện lật vài trang, nội dung bên trong tuyệt đối là 18+, quả thực không thể xem tiếp được.

Huyệt thái dương hắn đập thình thịch, cô lại xem loại sách này...

Loại sách này, thật sự là...

Trong đầu cô rốt cuộc nghĩ cái gì vậy chứ?

Ngồi taxi đến trường học của Quan Cảnh Duệ rồi Quan Mẫn Mẫn mới biết được nguyên nhân cậu nhóc trễ học, là vì giáo viên chủ nhiệm lưu lại, bảo cậu nhóc thông báo phụ huynh đến.

Không cần nghĩ cũng biết tiểu Quan tiên sinh dù mới nhập học không bao lâu lại gây họa nhưng lại không muốn để phụ huynh biết vì vậy hết lần này đến lần khác nói dối là điện thoại của cô không gọi được.

Cuối cùng sau khi giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn chờ suốt hai giờ, cậu nhóc mới chịu gọi điện thoại cho cô.

Quan Mẫn Mẫn ngồi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm mà cảm thấy hổ thẹn vô cùng, sau khi đảm bảo nhất định sẽ dạy dỗ con mình đàng hoàng mới cáo từ đi về.

'Quan Cảnh Duệ, con giỏi thật đó!

Mới đi học mấy ngày? Tự tiện mang con Xù đến lớp đã đành, giờ học còn lên mạng chơi, còn lén cắt tóc của bạn học nữ, rốt cuộc con muốn gì đây hả?'

Suốt trên đoạn đường từ phòng giáo viên ra đến cổng Quan Mẫn Mẫn nói không ngừng, trên mặt không giấu được cơn giận.

Tức chết cô!

Thật là tức chết cô! Con trai lúc ở Melbourne đi học cũng không quậy như vậy, sao chỉ đến Singapore thôi mà đã thành thế này rồi?

'Mẹ, nhẹ tay chút, đau quá...' Quan Cảnh Duệ kêu oai oái.

'Con cũng biết đau sao?! Mẹ nói cho con biết Quan Cảnh Duệ, tốt nhất là con ngoan ngoãn lên lớp bằng không mẹ đuổi con về Melbourne một mình đó!'

'Chi bằng mẹ đưa con đến Luân Đôn đi.' Cùng đi học với Giang Bối Bối và Phạm Dật Triển nhất định sẽ vui hơn.

'Nghĩ hay quá há!' Quan Mẫn Mẫn thả tay khỏi tai con trai, gõ lên đầu thằng bé, 'Bắt đầu từ ngày mai, không cho mang theo con Xù và điện thoại đi học, không cho phép bắt nạt bạn học khác, nghe rõ chưa?'

'Mẹ, như vậy chán lắm.' Những thứ được dạy trong lớp thật sự quá nhàm chán, cậu nghe mà ngủ gà ngủ gật.

'Đi học vốn là chán mà.' Quan Mẫn Mẫn nhún vai, trước đây cô cũng không thích đi học nhưng nguyên nhân hoàn toàn không giống của con trai.

Con cô là thiên tài mà cô thì nghe gì cũng không hiểu nhưng mà... 'Nhưng dù chán đến mấy, con cũng phải đến trường nghiêm túc cho mẹ bằng không thì con xin học nhảy lớp sau đó đến Mỹ học thạc sĩ tiến sĩ gì đó sau đó về tiếp quản công ty của ông ngoại cho mẹ.'

'Mẹ, đừng mà.' Quan Cảnh Duệ nhỏ giọng kháng nghị. Nếu muốn nhảy lớp cậu đã sớm xin rồi, cần gì đợi đến bây giờ.

'Không cần thì ngoan ngoãn đi học đi.'

'Nhưng đi học chán lắm.' Quan Cảnh Duệ nhún vai, 'Ngày mai là ngày gia đình, mẹ dẫn con đi Chinatown chơi đi.'

'Đến đó làm gì?'

'Chơi.' Đương nhiên là cả ăn nữa.

Hai mẹ con vừa đi vừa nói, ra đến cổng trường, đang định đón taxi về nhà thì Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Sầm Chí Tề, nói mình đã về đến nhà, buổi tối mời hai mẹ con ra ngoài ăn cơm.

Người quả nhiên không thể nói dối, cô mới vừa nói với Sầm Chí Quyền là Sầm Chí Tề về, không ngờ chỉ một tiếng đồng hồ sau đã nhận được điện thoại hẹn đi ăn cơm của anh ta rồi.

'Ba con về rồi, tối nay mời hai mẹ con ăn cơm.' Quan Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không sai biệt mấy nên quyết định đi thẳng đến chỗ hẹn.

'Sao con cảm thấy ngày gia đình ngày mai chắc chỉ có con với ba hai người thôi.' Tiểu Quan tiên sinh thở dài một tiếng, gần đây xem ra Quan tiểu thư rất bận rộn thì phải.

'Thật thông minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!