Quan Mẫn Mẫn ở nhà họ Quan không có địa vị gì đáng nói, cô có thể cùng Sầm Chí Tề yêu đương, đính hôn, thậm chí kết hôn bởi vì Sầm Chí Tề không phải là con trưởng, hôn nhân của con thứ lúc nào cũng không cố kỵ nhiều như con trưởng.
Nhưng Sầm Chí Quyền thì không nên!
Hắn là con trưởng, là cháu đích tôn của nhà họ Sầm, hắn cần phải cưới một người vợ có gia thế hơn người để củng cố địa vị người thừa kế của mình.
Năm đó hắn còn chưa chính thức tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, sau lưng còn có một địch thủ không hề thua kém là Sầm Dung Cần lăm le, lúc đó hắn cũng đã nhắc nhở bạn mình rồi nhưng Sầm Chí Quyền hoàn toàn không để vào tai, may mắn chính là hôn sự đó cuối cùng không thành.
Mà hôm nay hắn cũng chỉ mới ngồi vững vị trí kia, nếu khôn khéo thì tuyệt đối không nên để bất cứ điều gì làm bản thân lung lay.
Trong mắt Quan Dĩ Thần, Quan Mẫn Mẫn tuyệt đối là một cô gái ngốc, có thể làm hỏng sự nghiệp của bất kỳ người đàn ông nào.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nghĩ không ra, năm đó tại sao Sầm Chí Quyền lại chọn Quan Mẫn Mẫn?
Dung mạo? Tàm tạm thôi, chỉ có thể xem như thanh tú.
Vóc dáng? Miễn cưỡng chấp nhận.
Trí tuệ? Không đáng nhắc tới.
Gia thế? Còn kém xa.
Những cô gái có điều kiện tương đương xếp hàng vòng quanh Singapore vẫn còn thừa.
Cho dù năm đó hai người bị cha mẹ hai bên bắt gian tại giường thì sao chứ? Nếu như Sầm Chí Quyền không muốn, còn ai có thể ép hắn cưới Quan Mẫn Mẫn? Huống gì thân phận của hai người quá nhạy cảm.
Cho nên lúc này Quan Dĩ Thần thực sự lo lắng Sầm Chí Quyền lại phạm phải sai lầm sáu năm trước. Dù sao nhà họ Quan bây giờ kém xưa nhiều lắm.
Trái với sự lo lắng của Quan Dĩ Thần, Sầm Chí Quyền bình thản hơn nhiều.
Vấn đề của bạn mình, hắn không trả lời mà chỉ đứng lên, 'Thêm một vòng nữa?'
Quan Dĩ Thần xua tay, ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên, cho dù có bơi thêm một vòng nữa thì cũng không thắng được, không bằng để dành thể lực để phát tiết vào chuyện khác.
Ùm một tiếng, Sầm Chí Quyền đã nhảy xuống nước...
Quan Dĩ Thần lần nữa rót cho mình một ly, những gì cần nói hắn đã nói hết rồi, khuyên ngăn nhiều quá không phải là tính cách của hắn hơn nữa cũng không có ý nghĩa.
Một người đàn ông sống đến hơn ba mươi tuổi, định hướng, tính cách, thói quen, quan niệm sống căn bản là đã định hình, cùng một chuyện, người khác không cần nói nhiều.
'Quan tổng, trùng hợp vậy?'
Một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến nhưng Quan Dĩ Thần không phản ứng gì.
Người mới đến vóc người cao ngất đĩnh đạc, mái tóc tu bổ chỉnh tề, ngũ quan tuấn nhã, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh ta một thân tây trang giày da, xem ra không phải là đến bơi lội.
'Liên tổng, thật sự rất trùng hợp.' Quan Dĩ Thần nhướng mày, 'Đến bơi lội sao?'
Liên Chính Tắc, người phụ trách tập đoàn Á Tín, Á Tín đầu tiên là một ngân hàng tư nhân, lúc truyền đến tay Liên Chính Tắc thì nó đã trở thành một trong những tập đoàn ngân hàng rất có thực lực ở châu Á.
Nhưng, đối với Liên Chính Tắc người nà, Quan Dĩ Thần giao tình cũng không sâu.
Nghe nói trước khi tiếp nhận Á Tín, anh ta ở Bắc Mỹ cũng điều hành một ngân hàng đầu tư có thành tích rất tốt, ánh mắt tinh chuẩn, làm việc quyết đoán, mỗi năm đều khiến cho thành tích của ngân hàng đó nâng lên một bậc.
Giờ quay về tiếp nhận Á Tín, chỉ trong vòng nửa năm đã khiến cho cổ phiếu của Á Tín tăng giá một cách vững vàng, đây là sự thật không thể chối cãi.
'Tôi không mấy hứng thú với chuyện bơi lội, không ngại tôi ngồi xuống cùng uống một ly chứ?' Lúc Liên Chính Tắc nói câu này thì đã ngồi xuống, chủ động lấy một chiếc ly không rót cho mình một ly.
Quan Dĩ Thần cũng không có ý ngăn cản, 'Cứ tự nhiên.'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!