Ăn tối xong, Sầm Tĩnh Di một mực ăn vạ không chịu đi, dù sao mấy ngày nữa cô đều phải cùng cậu nhóc kia ra ngoài, cần gì phải đi đi về về lãng phí thời gian chứ?
Nhân lúc Sầm Tĩnh Di đi tắm, Quan Mẫn Mẫn đến phòng của con trai, vừa giỡn với con Xù vừa thương lượng với cậu nhóc về chuyện đi học.
'Mẹ...' Vừa nghe đến chuyện này, tiểu Quan tiên sinh vội dời mắt khỏi chiếc máy tính bảng nhìn lên.
Khó khăn lắm mới được về Singapore, còn chưa chơi đủ đã phải đi học, phiền chết đi được. Từ nhỏ đã thông minh, độc lập hơn những bạn cùng tuổi, chỉ có khi nào tâm trạng cực kỳ tệ lại không thể phản kháng cậu nhóc mới gọi cô là mẹ, điều này Quan Mẫn Mẫn biết rất rõ.
Cô xoa đầu con Xù, ung dung nói, 'Con có kêu một trăm lần cũng vô dụng. Tuổi nào thì làm việc nấy.'
Ừm, chỉ có những lúc như vậy cô mới tìm được quyền lợi và sự kiêu ngạo của một bà mẹ từ chỗ con trai.
'Vậy với tuổi của Quan tiểu thư sao không tìm một người đàn ông mà gả để con có một người cha quang minh chính đại chứ?' Quan Cảnh Duệ trước giờ vốn không sợ bà mẹ cọp giấy của mình.
'Không phải con có ba rồi sao?' Quan Mẫn Mẫn lườm con trai.
'Có trời chứng giám, người cha kia của con một năm còn không gặp mặt được một lần. Ngoại trừ gửi tiền vào tài khoản của mẹ ra, người kia có điểm nào giống ba con đâu chứ?'
'Này, tốt xấu gì người ta cũng bỏ tiền nuôi hai mẹ con mình, không được nói vậy biết không?'
'Cái nghề nhiếp ảnh gia ấy thì kiếm được bao nhiêu chứ? Lại còn phải chi cho những cô bạn gái khác nữa chứ. Quan tiểu thư, cô vẫn nên tìm một người khác thì tốt hơn.
Cho dù không giàu nứt đố đổ vách như ba của Bối Bối thì ít ra cũng phải để mẹ con được làm phu nhân nhà giàu có chứ.'
Nếu như Sầm Chí Tề biết bản thân bị tiểu Quan tiên sinh coi thường như vậy không biết có giận điên lên không nhỉ?
Người ta tốt xấu gì cũng là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, hàng năm nhận được không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ kia mà.
'Mẹ của con hiện giờ tệ lắm sao?'
'Không tệ, nhưng cũng chẳng tốt đến đâu.' Không phải Quan Cảnh Duệ coi thường mẹ mình nhưng bằng vào trí thông minh và năng lực xử lý cuộc sống của mình, Quan tiểu thư chắc phải tìm một chỗ dựa tuyệt đối đáng tin cậy đợi đến khi cậu có năng lực kiếm tiền nuôi mẹ thì mới an tâm.
Hiện giờ cậu cũng đã bắt đầu học tập những kỹ năng kiếm tiền của người lớn, tin rằng không lâu sau là có thể có thành quả nhưng muốn cho Quan tiểu thư sống cuộc sống giàu sang phú quý vẫn còn xa lắm, ai bảo cho dù thông minh bao nhiêu cậu vẫn chỉ là một đứa bé chứ?
'Quan Cảnh Duệ, con là do ai nuôi lớn?' Một lần lại một lần bị chính con trai mình chê bai, Quan Mẫn Mẫn tức giận nói.
'Quan tiểu thư, nghe nói ngày mai cô phải tiếp nhận công ty của ông ngoại, có cần con trai cô đến trợ uy không?' Quan Cảnh Duệ không muốn tiếp tục thảo luận với mẹ những vấn đề nhàm chán như vậy nữa mà hỏi vấn đề có tính thực tế hơn.
Tuy rằng cậu cũng không biết gì về vận hành hay quản lý công ty nhưng ít ra có cậu ở đó không có ai dám bắt nạt mẹ, hơn nữa, nếu như mẹ chịu dẫn cậu đi, vậy thì không cần phải đi học, tốt biết mấy!
'Đừng có mơ.
Ngày mai cô út sẽ đưa con đi chọn trường.' Tâm tư của con trai cô làm sao không hiểu chứ?
'Quan tiểu thư, con trai của cô khiến cô mất mặt lắm sao? Sao lại không cho con đi gặp ông bà ngoại chứ? Hay là bảo cô út đưa con về nhà ba được không?
Cô út nói trong nhà rất nhiều người, rất náo nhiệt...' Chỉ cần không đi học thì sao cũng được, không nhất định phải theo mẹ đến công ty.
'Quan Cảnh Duệ...' Quan Mẫn Mẫn buông tay cho con Xù chạy đi, đứng dậy đi đến bên cạnh con trai, đưa tay sờ đầu thằng bé, 'Nhà ba con rất đông người nhưng con có muốn sống cuộc sống giống Phạm Dật Triển không?'
'Mẹ, chẳng lẽ nhà ba con cũng nhiều tiền giống nhà chú Phạm sao?' Vừa nghĩ tới Phạm Dật Triển tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị chú Phạm bồi dưỡng như người thừa kế tương lai, mỗi ngày phải học đủ các môn học cùng với các loại lễ nghi xã giao phiền phức, ngày nghỉ còn phải đến công ty xem các báo cáo, hoàn toàn không có tuổi thơ gì đáng nói thì lạnh cả người.
Cậu tuyệt đối không muốn sống những ngày như vậy.
'Mẹ, vậy ngày mai con đi chọn trường vậy.' Cùng lắm là mang theo con Xù theo, vì thế... 'Điều kiện chọn trường là phải chấp nhận cho con mang theo con Xù đi học.'
Trường học đồng ý cho mang thú cưng đi học?
Ý tưởng này của con trai cô thật kỳ quặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!