Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được hành lý về nhà, Quan Cảnh Duệ vẫn chưa về.
Quan Mẫn Mẫn vừa mới thu dọn hành lý xong thì ba cô đã gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện hôm nay cô đến Sầm thị.
Còn có thể có chuyện gì chứ? Cô với Sầm Chí Quyền căn bản là nói với nhau chưa được năm câu.
Nhưng nếu như cô dám trả lời ba mình như vậy, nhất định sẽ bị ăn một trận mắng vì vậy chỉ đành tìm cách qua loa, 'Ba, đúng là có gặp Sầm đại ca nhưng anh ấy nói không rảnh bàn công sự với con.'
Không biết những câu nói dối vớ vẩn này có thể gạt được ba cô hay không nữa?
'Vậy con có hẹn với nó bao giờ gặp lại hay không?' Ba không mắng cô nhưng lại ném một câu hỏi khó khác cho cô.
Trời, ba ơi, con chạy còn không kịp, nào dám cùng anh ta hẹn gặp chứ?
Quan Mẫn Mẫn im bặt.
'Mẫn Mẫn à, giờ ba chỉ có thể dựa vào con. Con phải cố gắng một chút, đừng làm nhà họ Quan chúng ta mất mặt. Con vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty, có rất nhiều chuyện con không biết ba cũng hiểu. Ngày mai con chính thức đến công ty làm, ba sẽ nhờ giám đốc Cao chỉ bảo con nhiều hơn. Nhưng con nhớ đấy, ngày mai đến công ty, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Sầm Chí Quyền hẹn lại thời gian gặp mặt, càng nhanh càng tốt.'
Nếu không nhanh lên, nhà họ Quan sắp chống đỡ không nổi rồi...
Ba đã thấp giọng nài nỉ như vậy rồi, nếu cô không nhận lời, mẹ nhất định sẽ không tha cho cô...
'Con biết rồi...' Cô rầu rĩ nói, 'Ba...'
Quan Mẫn Mẫn nhớ tới hôm nay gặp được Quan Dĩ Thần ngay cửa của Sầm thị, đang phân vân không biết có nên nói với ba một tiếng hay không?
'Gì vậy?' Quan Thiệu Hiên trả lời con gái.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn vẫn theo sự thực mà nói, 'Hôm nay con gặp được anh hai, ở Sầm thị...'
'Dĩ Thần đến Sầm thị?' Quan Thiệu Hiên có chút ngạc nhiên.
'Dạ. Ba với anh hai tại sao lại...'
'Mẫn Mẫn, chuyện giữa ba với anh hai con không cần hỏi nhiều. Ba mệt rồi, vậy đi.' Nói rồi ba cô trực tiếp ngắt máy.
Quan Mẫn Mẫn ngơ ngẩn nhìn điện thoại vừa bị ngắt, nghĩ tới chuyện sẽ phải gặp lại Sầm Chí Quyền để bàn công sự, trong lòng phiền chán đến cực điểm.
***
Buổi tối, Sầm Tĩnh Di đưa tiểu Quan tiên sinh trở lại, không quên kèm theo một bữa tối cực kỳ hấp dẫn.
Quan Mẫn Mẫn vừa ăn vừa trò chuyện với Sầm Tĩnh Di, nói về cuộc sống mấy năm qua của hai mẹ con ở Melbourne, nói về những phiền não mà cô gặp phải trong chuyến trở lại Melbourne này, nói về chuyện cô không dám đi gặp Sầm Chí Quyền...
'Đương nhiên là mình không có ý xem thường bạn...' Sầm Tĩnh Di chống tay lên cằm cười cười, 'Nhưng mình cảm thấy, bạn thực sự không thích hợp kinh doanh.'
'Mình đương nhiên biết.' Quan Mẫn Mẫn cắn đũa trừng mắt nhìn cô.
'Người quý ở chỗ tự biết lượng sức. Nhưng nếu như nhà họ Quan giờ chỉ còn mình bạn, vậy cũng không còn cách nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn sợ anh hai cái gì? Hình như anh ấy đâu có bắt nạt gì bạn đâu?'
Nhắc tới Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn vô thức cúi đầu xuống, đôi đũa trên tay chọc chọc hộp đồ ăn, 'Mình cũng không biết sợ cái gì nữa, dù sao chính là sợ.'
'Sợ anh hai như vậy, năm đó sao bạn lại dám trèo lên giường của ảnh? Là bạn chủ động hay anh hai?' Sầm Tĩnh Di tò mò nhất chính là điểm này.
Cô cực kỳ tiếc hận trong phái đoàn "bắt gian" năm đó thiếu phần của mình.
'Sầm Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn quát một tiếng, 'Không cho phép nhắc chuyện này trước mặt mình, trước mặt con mình.' Theo phản xạ bảng năng quay đầu tìm con trai, cũng may thằng bé đang ở trong phòng chơi với chú chó bảo bối của mình.
'Năm đó mình uống say, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bạn hỏi mình mình hỏi ai bây giờ?' Cô rầu rĩ thấp giọng đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!