Chương 42: Gả cho Phạm Trọng Nam ghê gớm lắm sao? (2)

Đụng phải họ ngay bậc thềm cầu thang, thực ra Giang Tâm Đóa không hề muốn chào hỏi họ, nhất là Giang Tịnh Văn, tuy rằng cô không có chứng cứ chứng minh chuyện bảo cô đến vườn hoa sau nhà gặp anh Nhất Minh là một âm mưu đã tính toán từ trước nhưng từ nhỏ đến lớn, những kinh nghiệm mà cô có sớm đã khiến cô có lòng đề phòng với họ.

Lịch sự gật đầu với hai người phụ nữ trước mặt rồi xoay người định đi thì không ngờ Giang Tịnh Văn lại chủ động gọi cô lại.

'Chị sẽ không bởi vì gả vào nhà họ Phạm rồi xem thường người của nhà họ Giang đấy chứ?' Giang Tịnh Văn nhếch môi hỏi.

'Cô nghĩ nhiều quá rồi.

Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước.' Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ xem thường ai, nhất là người của nhà họ Giang.

Nếu muốn nói xem thường, trước giờ vẫn luôn là cô và mẹ bị họ xem thường mới đúng.

'Đóa Đóa...' Thấy Giang Tâm Đóa định đi, Tạ Lệ Á, người vợ cả của Giang Hán Sinh trước giờ vẫn luôn một vẻ cao ngạo, chủ động gọi lại.

'Má lớn, có chuyện gì?' Giang Tâm Đóa ngừng bước.

'Tiểu Hàng bên đó thế nào rồi?' Tạ Lệ Á mím môi, vẫn một vẻ cao cao tại thượng kia.

Không ngờ tới bà ấy lại hỏi thăm em trai, Giang Tâm Đóa có chút kinh ngạc nhưng vẫn theo sự thật trả lời, 'Đang làm vật lý trị liệu.'

'Vậy thì tốt rồi.' Tạ Lệ Á hời hợt nói rồi xoay người rời đi nhưng Giang Tịnh Văn lại vẫn chưa chịu thôi, 'Chị, nghe nói anh Nhất Minh cũng đến Mỹ rồi, không biết chị đi thăm Tiểu Hàng có gặp được anh ấy không?'

Giang Tâm Đóa vốn không định để ý đến cô ta nhưng nghe nói anh Nhất Minh đã đi Mỹ, bước chân của cô không tự chủ được khựng lại.

Anh ấy đi Mỹ, là vì công việc sao?

'Nhưng nước Mỹ lớn như vậy, cũng không phải như Singapore, làm sao nói muốn gặp là gặp được chứ? Em thấy hai người vẫn là không gặp thì tốt hơn.' Lời của Giang Tịnh Văn như mang theo một chút ác ý, 'Dù sao giữa hai người cũng đã từng xuất hiện tin đồnnv, nhà họ Phạm không để ý nhưng nhà họ Giang chúng ta cũng cảm thấy mất mặt lắm.

Đừng trách em nói chuyện khó nghe, em là vì tốt cho chị, tốt cho nhà họ Giang mà thôi!'

Giang Tâm Đóa biết Giang Tịnh Văn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chà đạp mình, cho dù là bây giờ hay trước đây đều vậy.

Hừm, tốt cho cô?

Cắn môi, Giang Tâm Đóa nhìn thẳng vào mắt cô ta một cách khiêu khích, 'Cám ơn, chuyện của tôi không cần cô quan tâm.'

Nói rồi xoay người rời đi, thật sự không muốn cãi nhau với cô ta ngay ở nơi công cộng, như vậy chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Giang Tâm Đóa rời đi, Giang Tịnh Văn không phục cười lạnh một tiếng, nói với theo, 'Đừng tưởng chị gả vào nhà họ Phạm thì ghê gớm lắm.'

Nghe câu nói này của Giang Tịnh Văn, Giang Tâm Đóa chẳng buồn có chút phản ứng nào chỉ đi thẳng về phía xe của nhà họ Phạm, tài xế đã mở sẵn cửa, chỉ chờ cô lên xe.

Trên xe, nhìn qua kính vẫn thấy Giang Tịnh Văn còn đứng ngóng theo.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ gả vào nhà họ Phạm thì ghê gớm đến đâu nhưng đối với những người như mẹ con Giang Tịnh Văn thì khác, họ luôn nghĩ nếu như len được vào nhà giàu có thì bản thân sẽ càng có chỗ dựa vững chắc.

Trong cảm nhận của họ, có thể gả cho Phạm Trọng Nam, quả thật là một chuyện rất ghê gớm!

Nhưng thế thì thế nào chứ? Mỗi một cuộc hôn nhân, bất kể trong mắt người khác là thế nào, đến cuối cùng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Cuộc hôn nhân giữa cô với Phạm Trọng Nam vốn không phải thành lập trên cơ sở tình yêu.

Tốt hay không tốt cô không có cách nào có kết luận, cô chỉ cần hiểu rõ thân phận của mình, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.

Xe rời khỏi bệnh viện, chạy về phía nhà lớn họ Phạm.

Lúc này điện thoại di động của Giang Tâm Đóa chợt reo vang.

Số điện thoại này là Lý Triết xin giúp cô, chỉ có rất ít người biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!