Lưu lại bệnh viện nghỉ ngơi một đêm, cả tinh thần và thể chất của Giang Tâm Đóa đều đỡ hơn rất nhiều, sáng thứ hai cô dậy sớm, cùng với mẹ đi thăm đứa em trai đã tỉnh lại của mình, Giang Viễn Hàng.
Mười hai tuổi, là con trai độc nhất trong gia đình, Giang Viễn Hàng từ nhỏ đã đã được cả nhà cưng chiều thành quen nhưng sau khi gặp phải biến cố trọng đại này, thoạt nhìn dường như trưởng thành lên không ít, hiểu chuyện hơn nhiều.
'Tiểu Hàng, chân còn đau không?' Giang Tâm Đóa nhìn đứa em trai lúc này hai chân vẫn chưa thể động đậy mà đau lòng vô cùng.
'Chị, đã hết đau rồi, bác sĩ nói qua tháng sau đợi thân thể em hồi phục ổn định rồi thì có thể bắt đầu tiến hành vật lý trị liệu.' Giang Viễn Hàng không buồn, ngược lại còn an ủi người chị vẻ mặt đầy lo âu của mình, 'Em nhất định có thể đứng lên đi lại được.'
'Chị biết em nhất định sẽ làm được.' Nhìn gương mặt tuy còn non nớt nhưng tràn đầy tự tin của em trai, Giang Tâm Đóa nắm chặt tay em, cười an ủi.
'Phạm, Phạm Trọng Nam đó đối xử với chị có tốt không?' Giang Viễn Hàng là lưu học sinh du học ở Luân Đôn đã nhiều năm, trường mà cậu bé học là trường học nổi tiếng dành cho giới quý tộc ở Luân Đôn, chịu sự giáo dục tinh anh, đối với người nổi tiếng trong thương trường như Phạm Trọng Nam đương nhiên là không xa lạ, huống gì Phạm Trọng Nam có thể xem như học trưởng của cậu.
'Hỏi làm gì?' Giang Tâm Đóa lừ cậu bé.
'Đừng cậy mình lớn hơn em mấy tuổi là có thể lên mặt, những chuyện em biết nhiều hơn chị rất nhiều đó. Em chỉ sợ chị bị thua thiệt dưới tay Phạm Trọng Nam kia thôi.' Giang Viễn Hàng bĩu môi nói.
'Nói làm như em rất quen thuộc với người ta vậy.' Thực ra em trai vẫn còn chưa gặp hắn mà, không phải sao?
'Em với anh ta không quen nhưng em biết anh ta chắc chắn là trước chị.' Hai năm trước dưới sự mời mọc nhiệt tình của hiệu trưởng, Phạm Trọng Nam có tới trường của cậu tham quan.
Thực ra là hiệu trưởng mời anh ta đến diễn thuyết nhưng anh ta cự tuyệt, cuối cùng vì nể mặt hiệu trưởng, anh ta vẫn đến nhưng chỉ đi tham quan một vòng rồi thôi.
Hôm đó Giang Viễn Hàng đứng cách một sân bóng nhìn sang người đàn ông đeo kính đen, khí thế như hạc giữa bầy gà kia, thái độ lãnh ngạo đó khiến cậu nhớ tới bây giờ.
'Em biết anh ta?' Lúc này Giang Tâm Đóa kinh ngạc thật sự.
'Cũng không thể gọi là biết.' Chỉ là biết có một nhân vật như vậy thôi. Nếu như không phải vì cậu xảy ra chuyện, chị nhất định sẽ không ủy khuất chính mình gả cho một người đàn ông xa lạ như vậy, đúng không? 'Chị, xin lỗi.'
'Tự dưng sao lại nói mấy lời này?' Giang Tâm Đóa liếc nhìn vẻ mặt có chút rầu rĩ của em trai.
'Là em liên lụy chị phải gả cho anh ta.' Giang Viễn Hàng cắn môi nói. Những người chị cùng cha khác mẹ trong nhà bị ba xem như vật trao đổi gả ra ngoài không phải cậu không biết nhưng cậu quản không được, cũng không có khả năng, nhưng đây là chị ruột của cậu.
Nếu có thể cậu sẽ không để chị phải ủy khuất như vậy nhưng bây giờ, ngay cả đứng lên cũng là cả một vấn đề, cậu còn có cách gì chứ?
'Nói nhảm gì vậy, là chị tự nguyện gả cho anh ta mà.'
'Đừng tưởng rằng em không biết, là ba ép chị thôi.'
Trước đây cậu cũng không thể coi như rất hiểu chuyện nhưng gần đây bỗng nhiêu cậu nhìn thấu rất nhiều chuyện.
'Tiểu Hàng, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?' Giang Tâm Đóa không muốn nói với em trai về Phạm Trọng Nam nữa, 'Em có muốn ăn trái cây không, chị gọt cho em?'
'Chị, đừng xem em như con nít nữa.' Giang Viễn Hàng bất mãn nói.
'Nhưng em vốn là con nít mà!' Đây là sự thực, em cô chỉ mới mười hai tuổi.
'Em sẽ chứng minh cho mọi người thấy em không còn là con nít nữa.' Giang Viễn Hàng đột nhiên dùng sức nắm chặt tay chị mình nhưng bởi vì thân thể suy yếu, dùng lực quá sức mà gương mặt xanh xao lộ vẻ đau đớn.
'Tiểu Hàng, có phải em không khỏe không?' Giang Tâm Đóa thấy vẻ khác thường trên mặt em trai thì lo lắng nhỏm dậy định ấn chuông gọi bác sĩ nhưng bị Giang Viễn Hàng ngăn lại, 'Em không sao, không cần gọi bác sĩ.'
'Sao vậy?' Giang Tâm Đóa nhìn em trai.
'Chị, em không sao.' Giang Viễn Hàng cười, 'Có phải mấy ngày nữa chị sẽ về nước không?'
'Ừ, trở về tiếp tục học, chỉ còn mấy môn nữa là có thể tốt nghiệp rồi.'
'Sau khi trở về, chị đừng trở về nhà họ Giang nữa.' Giang Viễn Hàng dặn dò, vẻ thận trọng.
'Gì?' Tuy rằng căn nhà đó đối với cô mà nói thực ra không có ý nghĩa gì đặc biệt nhưng khi nghe những lời này từ miệng em trai nói ra vẫn khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!