'Thiếu gia, bác sĩ Trần đến rồi!'
Cửa phòng ngủ mở lớn khiến quản gia và vị bác sĩ gia đình thường trú ở nhà họ Phạm tưởng rằng tình huống trong phòng khẩn cấp, ngay cả cửa cũng không kịp gõ lập tức xông vào.
Tiếng của quản gia và những tiếng bước chân vội vã khiến Phạm Trọng Nam tức đến phát điên, chiếc ly thủy tinh trên tay bị ném mạnh ra kèm theo câu quát, 'Ra ngoài!'
Câu ra lệnh lạnh lùng vừa thốt ra thì tay hắn cũng đã nhanh chóng kéo chiếc chăn lên, đắp lại cẩn thận cho cô gái trên giường.
'Thiếu gia, thực xin lỗi.'
Quản gia và bác sĩ Trần lúc này mới nhận ra hành vi của mình quả thực quá lỗ mãng nhưng họ nào có nhìn thấy gì đâu, không biết vì sao vị thiếu gia rất ít khi phát giận của mình tức đến ném ly nước đi chứ?
Cầm lấy áo choàng tắm của mình, đích thân giúp cho cô thay xong Phạm Trọng Nam mới cho bác sĩ Trần tiến vào xem bệnh.
'Giang tiểu thư chỉ cảm lạnh do dầm mưa lâu mà ra, sức đề kháng yêu cho nên mới phát sốt, tôi chích cho cô ấy một mũi thuốc hạ sốt là ổn thôi.' Sau khi kiểm tra cẩn thận cho Giang Tâm Đóa, bác sĩ Trần mới quay lại cung kính trả lời.
'Vậy lúc nào cô ấy mới tỉnh lại?' Phạm Trọng Nam nhìn cô gái đang ngủ một cách rất không an ổn trên giường, không nhịn được hỏi lại.
'Sau khi hạ sốt thì sẽ tỉnh lại thôi.' Bác sĩ Trần thuần thục chích cho Giang Tâm Đóa một mũi thuốc sau đó tiếp tục dặn dò, 'Cho cô ấy uống nhiều nước để bổ sung lượng nước, với lại...' Đang nói vị bác sĩ chợt ngừng lại, không biết liệu có nên tiếp tục hay không.
Vừa nói tới "uống nước" sắc mặt của Phạm Trọng Nam đã tối lại nhưng vẻ muốn nói lại thôi của bác sĩ Trần khiến hắn càng thêm bực dọc, 'Còn gì nữa?'
'Tóc của Giang tiểu thư vẫn còn chưa khô hẳn, vậy không tốt cho người bệnh lắm...' Còn có... drap giường cũng bị ướt, tốt nhất là thuận tiện đổi luôn.
'Tôi biết rồi.' Phạm Trọng Nam nhìn mái tóc dài nửa ướt nửa khô kia, vừa nãy giúp cô cởi áo rồi lại vội vã đi tắm nước lạnh, nào có thời gian giúp cô lau khô.
Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi của thiếu gia nhà mình thì dè dặt lên tiếng, 'Thiếu gia, có cần kêu má Điền qua đây không?'
'Ừ, bảo bà ấy mang theo một bộ quần áo thích hợp sang đây.' Phạm Trọng Nam nói rồi ra hiệu cho họ rời đi.....
Trong gian phòng ngủ xa hoa khí phái trang hoàng theo kiểu châu Âu, trong một đêm tĩnh mịch như thế này lúc này chỉ để một ngọn đèn nhỏ đầu giường, ngọn đèn đang tỏa ánh sáng màu vàng nhạt mông lung mà ấm áp chiếu lên bóng người nhỏ nhắn đang ngủ mê man trên chiếc giường đen khiến cô càng toát ra một vẻ yếu đuối động lòng người, khiến người ta thương tiếc không thôi.
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt to vốn trong suốt giờ này mông lung chậm rãi mở ra, dường như vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, trong một hai phút đầu cô hoàn toàn không rõ mình hiện đang ở nơi nào.
Hình như cô có một giấc mơ thật dài thật dài, trong mơ cô thấy mình như đang trôi nổi trong biển lửa, nóng ran thật khó chịu, trong ý thức mơ hồ đó hình như có người đút nước cho cô uống, còn không ngừng sờ vầng trán nóng ran của cô, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay người đó khiến người đang trong cơn sốt như cô cảm thấy thật dễ chịu.
Giấc mộng đó khiến cô vừa khó chịu lại vừa cảm thấy rất ấm áp, rất an lòng bởi vì dường như cô lại quay trở lại mười tuổi năm đó, khi cô sốt cao vì bệnh viêm phổi phải vào bệnh viện, mẹ lại bởi vì phải chăm sóc em trai nên chỉ để lại một mình cô ở bệnh viện cho hộ lý chăm sóc.
Cũng may lúc đó sau khi anh Nhất Minh biết chuyện, vẫn một mực ở bệnh viện cùng cô, tận đến lúc cô xuất viện.
Sự dịu dàng trong giấc mộng kia khiến lòng cô dâng đầy cảm xúc, khiến cô kìm lòng không được nắm lấy bàn tay dịu dàng kia đang dán lên mặt mình, nửa tỉnh nửa mê thì thào, 'Anh Nhất Minh...'
'Cô à, cô tỉnh lại rồi?' Bỗng dưng truyền đến một giọng nói hiền hòa nhưng xa lạ khiến Giang Tâm Đóa thoáng sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu với mái tóc búi cao gọn gàng trong bộ đồng phục màu trắng đang đứng bên cạnh giường.
'Bà là ai?' Giang Tâm Đóa ngồi bật dậy, hốt hoảng nhận ra trên người mình lúc này là một chiếc áo choàng tắm xa lạ, với kích cỡ rộng rãi này, rõ ràng là nó thuộc về một người đàn ông.
'Tiểu thư, cô đừng sợ.
Đây là nhà lớn của họ Phạm, cô gọi tôi là má Điền được rồi. Thiếu gia bảo tôi mang quần áo đến cho cô, cô có muốn tôi giúp cô thay không?'
'Nhà họ Phạm?' Trong một khoảnh khắc, đầu Giang Tâm Đóa một mảnh trống rỗng.
Anh ta, không phải không thèm để ý cô sao? Sao lại để cô vào nhà? Còn anh ta đâu? Chiếc áo cô mặc trên người có phải là của anh ta không?
Nghĩ tới điều này Giang Tâm Đóa chợt thấy rất không được tự nhiên.
'Tiểu thư, cô ngủ lâu như vậy chắc là đói rồi phải không? Để tôi giúp cô thay quần áo rồi chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm, được không?' Má Điền vẫn rất ôn hòa và kiên nhẫn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!