Máy lạnh trong phòng lớn được bật hết cỡ, hơi lạnh thổi thẳng xuống nên nhiệt độ bên trong khá thấp.
Giường rộng mọt mét rưỡi đủ cho một người ngủ, hai người hai chăn thì có hơi chật, động đậy cũng không tiện lắm mà ra bên ngoài ngủ thì không được rồi nên cả đêm nay dù thế nào cũng chỉ có thể nằm cùng nhau.
Nguyên Nhược không buồn ngủ với lại cũng không ngủ được nhưng Thẩm Đường đã thiếp đi, gần như là nhắm mắt lại đã ngủ ngay.
Căn phòng yên tĩnh, những người khác cũng chìm vào giấc mộng.
Đêm nay vừa lúc trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Nguyên Nhược cẩn thận trở mình, cố gắng không quấy rầy đến người cùng giường bên cạnh.
Ánh trăng trắng nhẹ nhàng chiếu trên người Thẩm Đường vẽ nên một tầng hào quang mờ ảo, khiến em ấy trông không giống như thường ngày.
Không thể phân biệt được sự khác biệt là gì, Nguyên Nhược kinh ngạc mà nhìn chăm chú một lúc, đầu óc cô bất giác suy nghĩ vẩn vơ, nhớ đến Thẩm Lê.
Thẩm Đường và Thẩm Lê là hai chị em nhưng lại rất khác nhau cả về ngoại hình lẫn tính cách, ngũ quan Thẩm Đường sắc xảo tinh tế, cả người mang một phong thái cổ điển mà Thẩm Lê lớn lên thanh tú, có đôi mắt to và đôi môi đỏ mọng, phù hợp với gu thẩm mỹ hiện tại. Cả hai người đều có tính cách điềm đạm trầm ổn nhưng Thẩm Lê dịu dàng mà nhanh nhẹn, khi còn sống rất được lòng người khác.
Trên người Thẩm Đường lại hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng Thẩm Lê, hai người không có bất kỳ điểm chung nào.
Đêm khuya dễ dàng khơi dậy cảm xúc ẩn chứa sâu trong lòng, Nguyên Nhược có chút cảm khái, cô nhớ tới một chuyện đã qua.
Trên thực tế, trước khi chia tay, Thẩm Lê đã giao Thẩm Đường cho cô một thời gian vì cô ấy quá bận rộn với công việc, lúc đó cô cũng bằng lòng nhưng Thẩm Đường không hài lòng lắm, hai người sống ở căn nhà thuê, suốt một tháng cũng không biết nên giao tiếp với nhau thế nào, rất ít khi nói chuyện cùng nhau.
Thẩm Đường mười tuổi kiêu ngạo, cảm thấy mình bị coi như gánh nặng nên dùng chuyện này để trút bỏ bất mãn, vô cùng bướng bỉnh.
Nhưng sau đó, ai mà ngờ được rằng Thẩm Lê lại qua đời đột ngột, dường như có ai đó đã từng nói, bạn vĩnh viễn không biết được điều bất ngờ gì sẽ xảy đến vào ngày mai. Cô gái nhỏ bướng bỉnh bắt đầu học cách cúi đầu thỏa hiệp, miệng luôn nói những lời ngang ngạnh nhưng thật ra cả ngày đều không yên lòng vì sợ Nguyên Nhược sẽ không cần mình nữa.
Đoạn thời gian mới tìm được căn nhà cho thuê đó, chỉ cần trường học được nghỉ, Thẩm Đường sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không còn hạt bụi, giặt quần áo, nấu ăn, cái gì cũng làm, Nguyên Nhược tăng ca không thể về nhà sớm thì em ấy sẽ chờ chứ không tự mình ăn cơm trước hay đi ngủ trước. Nếu Nguyên Nhược ở nhà nghỉ ngơi, em ấy sẽ không bao giờ gây tiếng động dù là nhỏ nhất, thậm chí còn nấu món ngon cho cô.
Nhớ có lần, người này còn chủ động giặt tay đồ lót của Nguyên Nhược.
Hai tháng đầu đó, Thẩm Đường chỉ biết vùi đầu vào làm chuyện nhà, nói cũng không nói tiếng nào, chính là một trái bầu rầu rĩ.
Lúc trước Nguyên Nhược vì niệm tình cũ mà nhận nuôi đứa nhỏ này nhưng lại bởi vì những hành động đó của em ấy mà động lòng trắc ẩn, cuối cùng giữ đối phương ở lại bên cạnh mình, bỏ tiền ra cho Thẩm Đường tiếp tục học cấp ba và đại học.
Con người vốn mâu thuẫn, tình cảm của Nguyên Nhược với Thẩm Đường khá là phức tạp, khó có thể giải thích trong vài lời.
Trong đêm khuya thanh vắng, sau khi suy nghĩ miên man cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lầu trên lầu dưới trong biệt thự thuê đều vắng lặng, không có động tĩnh gì, có thể trong một căn phòng nào đó còn có những màn thân mật bí ẩn mà không ai biết được, tất cả đều chìm trong bóng đêm vô biên.
Thẩm Đường người chìm vào giấc ngủ trước vào lúc trời còn chưa sáng đã mở mắt ra, lúc đó những người khác trong phòng đều còn đang say giấc, trong phòng yên tĩnh.
Nguyên Nhược ngủ không thành thật lắm, chẳng biết lúc nào đã đá chăn bông ra và lấn sang bên này, gần như nằm nghiêng tựa vào trong lòng cô.
Thẩm Đường không nhúc nhích, giữ nguyên một tư thế. Tay cô vẫn đặt trên eo của Nguyên Nhược, đó là hành vi cô vô thức làm trong khi ngủ.
Vì ở quá gần, hơi thở đều đều và ổn định của Nguyên Nhược phả lên môi cô, một lần, hai lần... Nhiệt độ điều hòa quá thấp nhưng hai người đắp chung một cái chăn lại nằm rúc chung một chỗ như vậy nên khá thoải mái, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền cho nhau.
Thẩm Đường rũ xuống mi mắt nhìn Nguyên Nhược gần trong gang tấc.
Chỉ cần tiến lại gần sát một chút nữa môi hai người sẽ chạm nhau, khoảng cách không xa, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào đối phương.
Hơi thở của đối phương có chút ấm áp khiến người ta khó có thể bỏ qua. Thẩm Đường không nhúc nhích, ngón tay mảnh khảnh cong lên, nhưng từ đầu đến cuối không có làm gì cả, cô kìm chế ẩn nhẫn cho đến khi Nguyên Nhược động đậy, theo bản năng cô liền tránh ra, suýt chút nữa đã đụng trúng chị ấy.
Buổi sáng mùa hè trong lành lại xen lẫn chút mùi vị mục nát, ẩm ướt và mát mẻ, bên ngoài có sương mù ngưng động trên kính cửa sổ rồi trượt xuống, lưu lại một vệt nước ngoằn ngoèo.
Căn biệt thự phải được trả trước hai giờ chiều nên gần mười một giờ trưa thì tất cả mọi người thức dậy. Chị Văn ở khu mới bên kia đặt trước một nhà hàng Trung để mọi người trở về cùng nhau dùng bữa cơm trưa chứ đừng rời đi liền.
Nguyên Nhược còn muốn đi đến cửa tiệm nên không đi cùng, trước tiên cô lái xe đưa Thẩm Đường về nhà, sau đó một mình vội vã đến đường phía đông làng đại học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!