Chương 58: Kết cục

Nguyên gia là một gia đình bình thường tương đối truyền thống, từ trước đến giờ luôn quan tâm đến ấm êm gia đình, lấy câu gia hòa vạn sự hưng làm tiêu chí, người một nhà rất ít khi cãi nhau hay mâu thuẫn, ngoại trừ lần comeout kia thì đây là lần chiến tranh lạnh thứ hai, cả hai lần đều bởi vì Nguyên Nhược.

Năm đó comeout, hai ông bà cũng không cùng đứa con gái không thể nào làm người ta bớt lo này đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa anh trai và người trong nhà còn hết mình giúp cô mở cửa hàng, hiện tại chuyện này miễn cưỡng cũng xem như là tạm ổn, chỉ là tạm thời phản ứng khá lớn, Đợi đến khi mọi người bình tĩnh lại thì cũng nên xoa dịu tình hình một chút.

Hai ông bà mắng thì mắng nhưng đối với con gái vẫn rất quan tâm, tuy rằng ngoài mặt không làm gì nhưng trong lòng vẫn không thể nào nhẫn tâm buông bỏ được.

Những điều Thẩm Đường đã làm, còn có Nguyên Nhược chủ động quan tâm vẫn có tác dụng thay đổi một phần cục diện hiện tại. Chí ít hai ông bà tính tình bướng bĩnh đã chịu để Nguyên Nhược vào nhà, còn giữ cô ở lại ăn cơm.

Trên bàn ăn ba người rất ít giao tiếp với nhau, tình cờ Nguyên Nhược sẽ hỏi một câu, hoặc là nói gì đó, Nguyên Lợi Hoà sẽ trả lời, nhưng Dương Hà Anh vẫn không nói nhiều.

Bầu không khí có phần ngột ngạt, không còn nồng nhiệt ấm áp giống như trước.

Nguyên Nhược không tự chủ được mím mím môi, giơ tay vén tóc ra sau tai, bưng lên chén canh uống mấy ngụm. Cô chưa có dự định rời đi, định ở lại chỗ này qua đêm, nhưng hai vợ chồng lại không có ý định giữ cô lại.

Nguyên Lợi Hòa nhìn ra được ý nghĩ của con gái nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có mở miệng giữ người, Dương Hà Anh cũng giống vậy, không có gì ngoài im lặng.

Giao lưu rất khó khăn, đặc biệt là trong tình huống này.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Nhược mở miệng trước.

Cô nhìn Dương Hà Anh, nhẹ giọng nói: "Sáu giờ sáng mai con còn chạy qua nhà hàng bên kia, ở đây cách Phố Tân Dân rất gần nên con muốn ở lại một đêm".

Một cái cớ rất uyển chuyển khiến khiến người ta muốn cự tuyệt cũng khó khăn.

Dương Hà Anh dừng một chút, sau đó nhướng mi và liếc nhìn cô.

Nguyên Lợi Hòa chần chờ nhìn về phía vợ mình, vốn là muốn nói gì đó nhưng cân nhắc một chút vẫn không nói ra lời, nhịn một lúc lâu mới nói: "Tùy con".

Nguyên Nhược lại liếc nhìn Dương Hà Anh một chút, thấy bà ấy không có phản ứng gì quá lớn, xem bộ dáng là đồng ý, lúc này mới tiếp tục ăn.

Thời gian dùng cơm rất nhanh, ăn xong Nguyên Nhược liền đứng dậy thu dọn chén đĩa, "Để con làm đi, ba mẹ nghỉ một chút".

Trước đây phần lớn thời gian là hai ông bà làm việc nhà, không cho cô nhúng tay, dù sao trở về một chuyến không ở lại được bao lâu, cô ở bên ngoài làm việc cũng không dễ dàng, hai ông bà đau lòng cô quá mệt mỏi nên không cho cô làm.

Đêm nay thật khác với lúc trước, hai ông bà nhìn nhau, ngồi không nhúc nhích, nhìn Nguyên Nhược thu dọn chén đũa vào bếp, sau đó bận rộn ở bên trong.

Giữa chừng, Dương Hà Anh đi vào một chuyến, có điều không phải đi giúp một tay mà là để rửa trái cây.

Nguyên Nhược đang rửa nồi, nhìn thấy người đi vào, suy nghĩ chốc lát, sau đó gọi một tiếng: "Mẹ."

Dương Hà Anh nửa điểm đáp lại cũng không có, làm như không hề nghe thấy, cố tình phớt lờ cô.

Nguyên Lợi Hòa bên ngoài nghe được âm thanh, nghe thế liền ngẩng cổ nhìn về phía này, yên lặng đánh giá.

Nguyên Nhược không khó chịu khi không nhận được câu trả lời, kiên nhẫn gọi lại: "Mẹ".

Động tác trên tay Dương Hà Anh dừng lại, giây lát sau mới không nhẹ không nặng đáp: "Uhm".

Nguyên Nhược nói: "Mẹ để đó đi, chút nữa con rửa cho, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi".

Dương Hà Anh không nhúc nhích, nghiêng người nhìn sang, như thể đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, bà vẫn đặt đồ đạc xuống, lau tay rồi đi ra ngoài, giao những việc còn lại cho Nguyên Nhược làm, đi vào phòng khách chờ đợi.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, là Nguyên Lợi Hòa nói nhỏ. Hai ông bà đang tranh luận gì đó, cố gắng kìm nén giọng nói của họ.

Nguyên Nhược ở trong phòng bếp dõng lỗ tai lên nghe nhưng lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe thấy Nguyên Lợi Hòa trầm thấp nói: "Được rồi được rồi, người cũng trở lại rồi, mình có thể làm gì chứ, không lẽ đi ép buộc con nó?"

Một lúc sau, lại có một câu: "Không quản được đâu, cứ để như thế này đi"

Chẳng biết vì sao, khóe mắt Nguyên Nhược trở nên ẩm ướt, vô cớ cảm thấy có chút khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!