Khí hậu thành phố B rất khác với thành phố C, trời mưa xuống càng lạnh hơn, gió thổi dữ dội, nhưng trên đường phố bên ngoài vẫn có không ít xe cộ, ban đêm phồn hoa náo nhiệt, đèn đuốc sáng bừng suốt đêm không nghỉ.
Nguyên Nhược không hề dẫn dắt em ấy mà Thẩm Đường càng chủ động hơn, thân mật là chuyện đáng để hưởng thụ, hai người đều sa vào trong đó.
Vào buổi tối, đèn đã tắt, hai người ôm nhau, Nguyên Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, sau một lúc, lại đi mò mò cánh tay bị thương của Thẩm Đường.
Căn phòng quá tối, cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào xúc giác mà cảm nhận lẫn nhau. Thẩm Đường để tùy ý cô chạm vào nó, còn di chuyển hướng về phía cô một chút, sát cạnh cô.
Nguyên Nhược nói: "Tốt nghiệp rồi thì đi xăm một hình lên để che lại đi, hình xăm nào có ý nghĩa kỷ niệm một chút".
Thẩm Đường nghiêng đầu liếc nhìn, tuy rằng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng vẫn là thuận theo mà trả lời: "Dạ".
Cũng không phải cô ghét bỏ vết sẹo này, Nguyên Nhược không quan tâm những thứ đó, cô chỉ đau lòng cho bạn nhỏ, tuổi còn trẻ mà lại có một vết sẹo khó coi như vậy, còn phải chịu tội nhiều như thế.
Bị thương kiểu này không phải là chuyện đáng để nhớ lại, còn thiếu chút nữa mất mạng luôn rồi, vết sẹo này không đáng để nhớ tới.
Nguyên Nhược trở mình, mò mẫm một chút, nửa nằm nhoài trên người Thẩm Đường, gối đầu lên vai đối phương, tĩnh tâm lại, thấp giọng nói: "Lần tới đừng gạt chị nữa, không muốn chị lo lắng cũng đừng tự mình một người gánh chịu, chị sẽ không làm gì đâu".
"Dạ", Thẩm Đường nói, đến gần hôn lên cổ cô, "Sẽ không như thế nữa đâu".
Cảm giác hơi lạnh, Nguyên Nhược đem người này ôm càng chặt hơn, lại sờ soạng trên lưng đối phương hai lần.
Căn phòng yên tĩnh hai phút, ai cũng không lên tiếng. Gặp mặt nhau không dễ dàng gì, đến một hoàn cảnh xa lạ trước giờ đều thật gian nan, xa nhau thì rất nhớ nhau, muốn gặp nhau nhưng khi gặp được rồi lại khó diễn tả cảm xúc chính mình.
Hồi lâu Nguyên Nhược hỏi: "Hạ Minh Viễn đến đây để làm gì?".
"Có chút việc", Thẩm Đường nói, đặt tay sau eo cô, "Gần đây cậu ấy có một dự án thử nghiệm, cần tài liệu, đại học S bên đó không có nên em đang giúp cậu ấy tìm, vừa lúc tuần này rảnh nên cậu ấy liền dứt khoát lại đây một chuyến".
Nguyên Nhược di chuyển thân thể, "Chị còn tưởng rằng cậu ấy có chuyện gì quan trọng".
Tìm tài liệu thôi mà, dùng máy tính gửi mail qua hoặc gửi qua bưu điện là được, cần gì tự mình đi một chuyến. Khẳng định Hạ Minh Viễn còn có chuyện khác, đâu có thể nào chỉ là vì cái này.
Cô không hỏi nữa, nhưng Thẩm Đường lại nói thật ra.
"Thuận tiện đến giải sầu, cậu ta sẽ ra nước ngoài, có thể định cư luôn ở đó. Sau khi tốt nghiệp có thể cậu ấy không quay lại thành phố C nữa".
Nguyên Nhược ngớ ra: "Đi nước nào?"
"Mỹ".
"Mới quyết định đây sao?"
"Không phải", Thẩm Đường trả lời, "Hồi học đại học gia đình cậu ấy đã có ý định này nhưng cậu ấy không muốn rời đi, nhất định ở lại thành phố C".
Về lý do tại sao cậu ta khăng khăng ở lại thành phố C, Thẩm Đường không nói tỉ mỉ, nhưng không cần em ấy nói Nguyên Nhược cũng có thể đoán được, bởi vì Kỷ Hi Hòa,
Về mặt du học, gia đình nào có điều kiện thường sẽ suy nghĩ đến chuyện này từ lúc con cái còn cấp hai, cấp ba. Một số lượng đáng kể gia đình sẽ cho con mình nộp đơn vào các trường đại học ở nước ngoài ngay sau khi học xong cấp ba. Đi du học từ rất sớm như thế, có người ra nước ngoài rồi sẽ không quay về, chuyện này cũng rất phổ biến. Con người mà, thường hướng về chỗ cao, ở chỗ khác có tương lai cùng sự phát triển tốt hơn thì dĩ nhiên sẽ không lại lựa chọn chỗ thấp, mỗi người đều có giá trị quan của chính mình, tình cảm đối với cố hương là một mặt, tự do cùng quyền lựa chọn lại là một phương diện khác.
Hạ Minh Viễn sẽ định cư ở nước ngoài, sau đó cũng không trở về nữa, quá nửa là theo gia đình di dân qua bên kia, chẳng trách trước đây náo loạn thành như vậy với Kỷ Hi Hòa. Hai người xác thực không phải người một thế giới, cách biệt thực sự quá xa. Hơn nữa cho dù cuối cùng Hạ Minh Viễn không xuất ngoại, lựa chọn ở lại, sau đó cả hai người họ cũng có thể sẽ gặp phải rất nhiều mâu thuẫn.
Nguyên Nhược từng đối với quyết định của Kỷ Hi Hòa cảm thấy tiếc nuối, hiện tại khi nghĩ về nó cô lại cảm thấy quyết định như vậy mới thật đúng đắn, chênh lệch quá lớn, căn bản không phải người của một thế giới, không cần thiết cứng ngắc tụ lại cùng nhau, trước khi thời điểm đó xảy ra mà tách nhau ra thì còn có thể lưu lại nhiều kỷ niệm, còn để náo loạn thì cái lưu lại chỉ toàn là căm hận.
Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Nghĩ về điều này, Nguyên Nhược lại nghĩ tới mình và Thẩm Đường. Trước kia hai người họ cũng thiếu chút nữa xảy ra mâu thuẫn, thiếu quyết đoán. Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, nếu họ thực sự thích hợp, xác thực không cần thiết đem đối phương đẩy đi quá xa. Nếu một mực chỉ muốn né tránh mà không đi giải quyết vấn đề thì khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ ngày càng lớn hơn.
Chuyện lần trước đã đem hai người đẩy ra xa, mà lần này biến cố Mạnh gia lại đưa họ hợp lại với nhau, tất cả là do duyên số.
Nguyên Nhược cảm thấy may mắn, cũng còn tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!