Nguyên Nhược sau đó mới ý thức được mình nói sai, thân thể cứng đờ, đốt ngón tay hơi co lại, theo bản năng muốn biện hộ gì đó, nhưng cô lập tức ổn định tâm tình, không để cho mình phản ứng quá lớn, tĩnh tâm lại, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Dạ không, ý con lần trước là khi em ấy dọn từ trường về, trước khi đến thành phố H, lúc ấy từng nói qua mấy chuyện này".
Dương Hà Anh ngẩng đầu nhìn cô một chút, tuy rằng bà không nghĩ quá sâu xa nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi nhìn con gái từ trên xuống dưới một phen, Dương Hà Anh đặt đồ đạc trong tay xuống, hơi dùng sức ấn va li xuống, vô tình lẩm bẩm: "Sao gần đây mẹ thấy con cứ lạ lạ, giống như đang giấu mẹ điều gì vậy."
"Đâu có", Nguyên Nhược lập tức phủ nhận, "Mẹ đừng nghĩ lung tung".
"Nhìn hơi kỳ lạ so với trước đây", Dương Hà Anh nói, lại liếc nhìn cô một hồi: "Có phải là có chuyện gì gạt mẹ hay không?"
"Không có, sao con dám", Nguyên Nhược nói, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.
Tim cô đập như đang đánh trống, ngực trái nhảy thình thịch dữ dội, thật giống như tâm tư xấu xa của mình bị nhìn thấu vậy. Bình thường cô rất ít khi nói dối, vừa đến thời điểm như thế này liền không biết làm sao, ngay cả giả bộ cũng sẽ thấy chột dạ, nhất thời không tìm được cớ để quanh co, trở nên không giỏi ăn nói.
Nhưng mà càng trốn tránh lại càng có vẻ kỳ quái, Dương Hà Anh vốn chỉ là tuỳ tiện nhắc tới thôi mà không nghĩ tới con gái mình thật sự có vấn đề, hiện tại thấy nó có dáng vẻ tránh né lại sửng sốt một chút.
Hai mẹ con rất hiểu nhau, đặc biệt là Dương Hà Anh đối với Nguyên Nhược, con gái chính mình sinh ra, nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, bất luận Nguyên Nhược có cố gắng che giấu thế nào thì người làm mẹ như bà vẫn có thể tìm ra những điểm đáng ngờ từ trong những việc nhỏ không đáng kể, rất dễ dàng cảm nhận được. Dương Hà Anh không nói ra được rốt cuộc là Nguyên Nhược có vấn đề chỗ nào, bà chỉ cảm thấy trực giác mình đã đúng rồi, con gái thật sự có chuyện gạt bà.
Trong nháy mắt như vậy, Dương Hà Anh bắt đầu lo lắng, bà có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nguyên Nhược từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lần nổi loạn nhất chính là khi cùng Thẩm Lê công khai quan hệ yêu đương nhưng lúc đó cũng không hề gạt người nhà, vậy mà bây giờ lại che che giấu giấu, chẳng lẽ lại càng nghiêm trọng hơn so với trước kia?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Hà Anh ngưng trệ chốc lát, có điều bà lập tức khôi phục lại như thường, tạm thời bình tĩnh cái đã.
Cân nhắc một hồi, bà bỗng nhiên nói: "Mấy nay con ít về nhà, ba con nhắc con đó, cả ngày không ngừng nói trước mặt mẹ, lỗ tai sắp đóng kén luôn rồi nè".
Nguyên Nhượckhông chú ý đến sự thay đổi của Dương Hà Anh, nghe thấy bà thay đổi chủ đề, cô thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vén vén tóc ra sau tai, giải thích: "Mấy ngày nay con chạy tới chạy lui hai đầu bận quá, chờ sau khi từ thành phố B trở về thì có thời gian rồi, con sẽ nghỉ ngơi một vài hôm, lúc đó sẽ về nhà ở cùng ba mẹ".
Chuyện vừa rồi chỉ là một tình tiết nhỏ, bà ấy là người hiểu chuyện, tuy đã từng có suy nghĩ nhưng vẫn thức thời không hỏi nhiều.
Hai người phụ nhau đem mọi thứ thu xếp cẩn thận.
Nguyên Nhược nhớ lại Thẩm Đường từng nhắc tới, nghĩ đến còn có một quyển sách chưa để vào nên cô đi đến phòng ngủ phụ lấy. Quyển sách kia đặt ở trên giá sách, nhưng cô quên mất tiêu đề, vì vậy cô phải xem lại lịch sử trò chuyện.
Phòng ngủ phụ sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, ánh mặt trời trực tiếp từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng vừa đủ, sáng sủa. Trong phòng đồ vật cũng không nhiều, liếc mắt liền có thể nhìn hết, gần cửa sổ sát đất có một cái bàn làm việc, bên cạnh dựng lên một cái giá sách, trên giá có đặt một chậu xương rồng.
Dương Hà Anh cũng đi theo vào. Bà chịu khó mang theo máy hút bụi để quét dọn lại căn phòng, nghĩ rằng Nguyên Nhược bình thường bận rộn mệt mỏi nên bà đã tự mình đến đây dọn dẹp, dù sao bà cũng có thời gian, nhàn rỗi nên tranh thủ thời gian rảnh giúp con gái.
Nguyên Nhược nghiêng người liếc nhìn bên kia một chút, không để ý lắm, tiếp tục tìm sách trên giá.
Trong phòng quá yên tĩnh nên tiếng máy hút bụi liền nghe có vẻ hơi lớn. Dương Hà Anh chỉ lo quét dọn chứ không làm gì khác, ở trong phòng đảo tới lui hai vòng, khi quay sang chiếc tủ đầu giường đặt bên trái, bà vô thức ngẩng đầu lên, thoáng thấy khung ảnh trên tủ đầu giường.
Không chỉ có một khung ảnh, mà tận ba cái. Một lớn, hai nhỏ, cái lớn đặt phía trước, cái nhỏ được giấu đằng sau.
Khung lớn là ảnh một nhà bốn người Thẩm gia chụp cùng nhau, là ảnh cũ từ nhiều năm trước, một nhỏ là ảnh của hai chị em Thẩm Lê và Thẩm Đường, được chụp cách đây vài năm. Cái còn lại thì bị che khuất tầm nhìn hoàn toàn, không nhìn được.
Dương Hà Anh không tự chủ được chú ý đến nó nhiều hơn một lúc, một bên đẩy máy hút bụi một bên nhìn, trời xui đất khiến bà di chuyển khung ảnh lớn về phía trước một chút, lén nhìn bức ảnh bị chặn. Chẳng qua bà chỉ là tò mò, cũng không nghĩ nhìn trộm cái gì, dù sao khung ảnh đều đặt ở tủ đầu giường, bà liền cho rằng không phải là cái gì riêng tư không thể nhìn, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy bức ảnh, Dương Hà Anh thoáng chốc sững sờ.
Là ảnh của Nguyên Nhược.
Khác với hai bức còn lại, bức ảnh này không phải là ảnh chụp chung mà là chụp riêng, chỉ có một mình Nguyên Nhược.
Thẩm Đường không đặc biệt giỏi bày tỏ cảm tình, bao năm nay đều như vậy, em ấy để ảnh cá nhân của Nguyên Nhược ở tủ đầu giường, chứng tỏ Nguyên Nhược trong lòng em ấy rất quan trọng, giống như những người thân đã qua đời sớm của em ấy vậy.
Dù sao thì mấy năm em ấy được thu nhận giúp đỡ kia, thời điểm cùng đường mạt lộ chỉ có thể dựa vào Nguyên Nhược mà thôi, cảm tình như vậy cũng không phải là khó hiểu.
Nhưng Dương Hà Anh có chút không nghĩ ra, tại sao không phải là ảnh chụp chung.
Những cái khác đều là ảnh chụp nhiều người, chỉ riêng Nguyên Nhược lại khác.
Lông mày Dương Hà Anh cau lại, có nghi hoặc không tên trong lòng, bà có chút sợ hãi, trực giác cứ thấy là lạ ở chỗ nào.
Có thể là bà đứng bên tủ đầu giường quá lâu, Nguyên Nhược đứng trước giá sách khó hiểu nhìn qua, "Sao vậy mẹ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!