Chương 41: (Vô Đề)

Cửa phòng khép hờ nhẹ nhàng lay động một chút, hai người ở bên trong nhỏ giọng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc, giao tiếp cũng không thông suốt.

Thẩm Đường đang an ủi Nguyên Nhược nhưng không nói tất cả sự thật.

Nguyên Nhược cũng không truy cứu, chỉ là tâm trạng cũng không ổn định, có chút cáu kỉnh hỏi: "Bao lâu nữa mới trở lại?"

Thẩm Đường nói: "Em cũng chưa biết, có thể vài ngày, có thể lâu hơn một chút."

Miễn cưỡng bình tĩnh lại, Nguyên Nhược ngừng một hồi, chỉ ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Bởi vì Nguyên Lợi Hòa ở phòng bên cạnh, bọn họ không dám làm gì, Thẩm Đường ôm ôm Nguyên Nhược, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, an ủi nói: "Không có chuyện gì đâu, chị đừng lo lắng".

Nguyên Nhược không nói

Mà dưới lầu, Mạnh Tri Hành và những người khác không ở Nguyên gia đợi quá lâu, đã sớm rời đi, không thể giữ lại. Dương Hà Anh còn muốn họ có thể ăn cơm ở nhà, nhưng Mạnh Tri Hành hai, ba câu nói uyển chuyển từ chối, nói rằng họ có việc khác phải làm, vì vậy Dương Hà Anh chỉ có thể khách khí tiễn những người này ra khỏi đại viện.

Bất kể nói thế nào, bọn họ đều là người nhà Thẩm Đường, có chuyện gì không thích hợp thì Dương Hà Anh với Nguyên Lợi Hòa cùng bọn họ cũng không tiện xen vào, loại chuyện này làm lớn sẽ không có kết cục tốt, sẽ làm Thẩm Đường khó xử. Người lớn tuổi xem xét mọi việc đều thận trọng, chu đáo hơn người trẻ tuổi, cũng nhẹ nhàng hơn.

Nguyên Nhược và Thẩm Đường không ở lại đây ăn cơm, hai người cùng nhau rời đi.

Anh trai tiễn họ ra chỗ đậu xe và hỏi han vài câu.

Việc này huyên náo căng thẳng nhưng cũng kết thúc rất nhanh, tất cả mọi người rất bình tĩnh, đều cố hết sức mà tìm cách giải quyết trong hòa bình.

Buổi tối, Nguyên Nhược giúp Thẩm Đường thu dọn hành lý, chạy trong chạy ngoài, đóng gói một vali lớn, đều là quần áo và nhu yếu phẩm.

Thẩm Đường đứng ở một bên, thỉnh thoảng nghe cô nói mà giúp đỡ lấy này nọ, tìm kiếm xung quanh.

Kỳ thực Nguyên Nhược trong lòng cảm thấy không được tốt lắm, chỉ là cô không nói ra mà thôi, sau đó cô cũng không nói lời nào, trong lòng không giấu được mất mát.

Vali được mở rộng ra, hai người ngồi trên mặt đất, Thẩm Đường chủ động đến sát bên cạnh cô, suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "Giang Thính Bạch là người thân của em, có thể coi là chị gái, chị họ em".

Nguyên Nhược quay đầu lại nhìn.

Thẩm Đường nói thêm: "Mẹ em là con út, ở trên có anh cả và chị hai. Anh cả là người đàn ông hôm nay chị gặp, chị hai là mẹ của Giang Thính Bạch".

Đây là điều mà Nguyên Nhược không biết, Nguyên gia bên kia cũng không biết về nó. Giọng điệu của Thẩm Đường đều đều, không có chút thăng trầm nào, như thể những người đó không liên quan gì đến em ấy, hiện tại chỉ đang thuật lại một sự thật mà thôi.

Nguyên Nhược mấp máy môi, có rất nhiều câu muốn hỏi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: "Cô ấy đã làm gì?"

Thẩm Đường nắm lấy tay Nguyên Nhược, siết chặt.

"Dự án của chị em, chị còn nhớ không?"

Nguyên Nhược gật đầu, "Nhớ".

Vẻ mặt Thẩm Đường không có mấy thay đổi gì lớn, vẫn như cũ nhẹ giọng nói tiếp: "Lúc đó chị ấy tìm rất nhiều người, có thể tìm đều tìm khắp nơi, nhưng không có ai chịu đầu tư. Đầu tư vào mảng Internet cần số tiền lớn thời gian hoàn vốn lại lâu, tiền phải đầu tư vào rất nhiều, không ổn thỏa chút nào. Lúc đầu, một số người sẵn sàng thử xem, nhưng đến lúc ký hợp đồng lại đổi ý, sợ không thể hoàn vốn được.

Chị đã gạt em mà tìm Giang Thính Bạch, chị ấy không muốn từ bỏ dự án này."

Quá trình này tất nhiên là cực kỳ gian nan, ai cũng không muốn làm lựa chọn bất đắc dĩ, thế nhưng hết cách rồi, nếu một người bị ép vào một hoàn cảnh nhất định thì cái gì cũng có thể làm ra được, cho dù là cúi đầu trước người khác.

Nguyên Nhược đã từng trải qua tình trạng khó khăn tương tự, có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Lê. Cô lặng lẽ nghe, rất yên tĩnh.

Thẩm Đường dừng một chút, có vẻ do dự rồi nói về quá khứ của thế hệ trước.

Ông ngoại Mạnh gia bản chất trăng hoa, trong những năm đó, ông đã cưới tổng cộng ba người vợ. Người đầu tiên là mẹ của Mạnh Tri Hành và chị hai, là một đại tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối. Lúc hơi bốn mươi tuổi thì họ ly hôn, từng người phát triển sự nghiệp riêng mình. Người vợ thứ hai là bà ngoại của Thẩm Đường, một cô gái xinh đẹp không bối cảnh không gia thế, sau đó bà bị bệnh mà qua đời, giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Người vợ thứ ba chính là người vợ hiện tại, thực lực hai nhà tương đương nhau, có thể nói là cường cường liên hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!