Sắc trời âm u, kẹt xe ở trên đường.
Chặng đường không dài nhưng lại hết sức dày vò, vô cùng mệt nhọc.
Nguyên Nhược không lái xe vào, đậu ở ngoài ngõ, sau đó xuống xe đi bộ.
Khoảng sân rộng ở đại viện vẫn thật yên tĩnh, những bức tường loang lổ, con đường lát đá trắng xám, còn có những hàng cây tươi tốt.
Trong phòng khách của nhà họ Nguyên có vài người lạ, người đứng đầu ăn mặc khá là đoan chính, thân hình cao lớn, ngồi đối diện với Thẩm Đường. Mà ngồi bên cạnh Thẩm Đường lại là Dương Hà Anh cùng Nguyên Lợi Hòa, đôi vợ chồng già không chen lời vào, không thể đứng ra làm chủ được, chỉ có thể khó xử mà ngồi ở đó.
Thẩm Đường không nói một lời, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Đoàn người đã nói gần hết rồi, bây giờ cũng không có gì để nói, nói chuyện tình thân thì thật là đạo đức giả, ôn lại chuyện cũ thì cũng quá lúng túng đi, hai bên đều đang giằng co.
Vẫn là Nguyên Lợi Hòa ở giữa điều tiết, sai bảo anh trai ngồi bên cạnh: "Lại pha một bình trà mới đi, trà nguội rồi."
Dương Hà Anh lúc này cũng đứng dậy, lúng túng kéo góc áo, cười nói: "Cậu Mạnh ở lại ăn một bữa cơm đi, dù sao ngày mai mới quay về, thời gian còn sớm, tôi đi trước để sắp xếp. Cậu cùng tiểu Đường nói chuyện nhiều hơn đi, nếu cần gì có thể gọi chúng tôi".
Người đến là khách, đối phương lại là người nhà mẹ ruột của Thẩm Đường, có một số việc người ngoài thật không tiện nhúng tay, hết thảy đều xem ý nghĩ người trong cuộc thôi, chỉ có thể để Thẩm Đường tự mình xử lý.
Người Nguyên gia đã ngồi ở đây lâu như vậy, nhưng họ không giúp đỡ gì được mà ngược lại trở thành cản trở người ta trò chuyện. Cục diện trước mắt này thực sự quá căng thẳng, Dương Hà Anh bọn họ đều có ý muốn rời đi, đem không gian để lại cho người một nhà bọn họ.
Nguyên Lợi Hòa cũng không tiếp tục ngồi ở phòng khách, tùy tiện tìm cái cớ liền đi lên lầu.
Trong phòng bếp, Dương Hà Anh vươn cổ nhìn ra ngoài, thấy anh trai bưng ấm trà đi vào, bà vội vàng kéo người lại, nhỏ giọng căn dặn: "Con nhìn ngó một xíu, đừng để họ ầm ĩ".
Anh trai rất bình tĩnh, trả lời, "Sẽ không đâu, mẹ yên tâm".
Chuyện như vậy sao có thể yên tâm, Dương Hà Anh không nhịn được phát sầu, lông mày cau lại, hỏi: "Đã gọi cho A Nhược chưa?"
"Dạ rồi", anh trai đáp, "Nó đang trên đường về".
Kỳ thực việc này nên thông báo cho Nguyên Nhược trước hết, dù sao thì hơn bốn năm qua đều là Nguyên Nhược nhọc lòng, mọi người trong gia đình đều không tiện nhúng tay nhưng Nguyên Nhược có tư cách hỏi đến, vốn dĩ phải hỏi qua ý nghĩ của cô một chút nhưng người trong nhà đều rõ ràng, với tính cách của Nguyên Nhược thì việc này không thể bàn bạc.
Khi cha mẹ nhà họ Thẩm còn tại thế, Mạnh gia bên kia chẳng quan tâm gì đến gia đình bọn họ, sáu năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cách làm của Mạnh gia cũng không thể nào nói nổi, bây giờ ông lão nhà bọn họ bệnh sắp chết thì rốt cuộc cũng nhớ tới vẫn còn đứa cháu ngoại ở thành phố C này, bất luận ra sao cũng phải đem người trở về, làm vậy mà coi được?
Tuy rằng năm đó có rất nhiều ẩn tình, Mạnh gia nhìn bề ngoài cũng không phải máu lạnh như vậy nhưng Nguyên Nhược nhất định không thể nhẫn nhịn, càng sẽ không dễ dàng đồng ý để Thẩm Đường rời đi.
Đây cũng là lý do vì sao những người khác trong Nguyên gia đều gạt Nguyên Nhược, bất kể nói thế nào thì đây cũng là việc nhà của người khác, mặc dù Nguyên Nhược đã cưu mang Thẩm Đường bốn năm thì có làm sao, đây là lúc người ngoài đừng dây vào quá nhiều, phải để cho Thẩm Đường tự mình xử lý.
Dương Hà Anh thở dài, này là chuyện gì đây chứ...
Phòng khách.
Mạnh Tri Hành liếc nhìn Thẩm Đường ở đối diện, lãnh đạm nhỏ giọng nói: "Vé máy bay vào sáng sớm ngày mai, chút nữa con chuẩn bị hành lý đi, lúc đó ta sẽ phái người tới đón."
Thẩm Đường không lên tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy cái ly.
Rõ ràng là thân thích, ngồi cùng một chỗ lại lạnh lùng như người xa lạ, nói một câu bình thường cũng không được.
Mạnh Tri Hành là cậu của Thẩm Đường, anh trai của mẹ ruột Thẩm Đường, lần này tới đây chỉ có một mục đích, mang đứa nhỏ này trở về.
Đương nhiên, sẽ không lấy đao kề cổ Thẩm Đường ép em ấy rời đi, đều là do bản thân em ấy quyết định, em ấy không đồng ý thì Mạnh Tri Hành cũng không có cách nào. Hiện tại vé máy bay đều đã đặt xong rồi, tất nhiên là bàn xong xuôi hết, Thẩm Đường gật đầu đồng ý cho nên Nguyên gia bên này không thể ngăn cản, chỉ có thể gọi điện cho Nguyên Nhược.
Thẩm Đường cùng Mạnh Tri Hành đã nhiều năm không gặp nhau, lúc trước cha mẹ Thẩm gia còn tại thế đã từng dẫn hai chị em đến Mạnh gia ở thành phố H, quá trình không quá vui vẻ, sau đó liên hệ cũng ít đi. Trong những năm Thẩm Lê còn sống, do sự ép buộc của cuộc sống, từng mấy lần muốn đem Thẩm Đường đưa đến bên kia, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được..
Kỳ thực sợi dây liên hệ giữa Thẩm gia cùng Mạnh gia chưa từng đứt đoạn, Thẩm Đường cùng bên kia cũng tiếp xúc không ít, chỉ là xuất phát từ một số nguyên do mà người ngoài không biết được những chuyện này mà thôi.
Bây giờ trong phòng khách chỉ có nhà bọn họ, Thẩm Đường giữ im lặng, Mạnh Tri Hành cũng không tiếp tục lời ban đầu, ông nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, tựa như ở trên người Thẩm Đường nhìn thấy bóng dáng một người, nhất thời cảm khái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!