Trong nhà có rất nhiều người trẻ tuổi, tất cả đều là những người tràn đầy sức sống, ngươi một lời ta một lời, không có chút ngại ngùng khi nói về những chuyện này.
Một lúc sau, có người phát hiện Nguyên Nhược đang cầm cốc nước đứng ở phía sau liền dùng cùi chỏ chọt vào người vẫn đang trò chuyện bên cạnh, đoàn người hậu tri hậu giác nhận ra rằng cô đã đứng ở đó từ lâu, thấy sắc mặt cô có chút kỳ quái nên vội vã thay đổi đề tài nói chuyện.
Triệu Giản hút thuốc xong đi vào, đối với chuyện này không hề hay biết gì, cười vỗ nhẹ vai Nguyên Nhược, cà lơ phất phơ hỏi: "Chị chủ, mật mã wifi là gì dạ?".
Nguyên Nhược bình tĩnh lại, miệng mấp máy.
"Giống như trong cửa hàng."
"Okla", Triệu Giản đáp lại rồi rót một ly nước uống.
Nguyên Nhược do dự một chút, sau đó không dấu vết lại liếc nhìn những người kia, cuối cùng vẫn tự mình làm bộ như cái gì cũng không nghe được, uống nước xong liền đi làm việc khác.
Có một cửa hiệu ở lối vào tiểu khu, đi ra ngoài một chuyến cũng chỉ mất mười mấy phút là về tới. Thẩm Đường mua một bao lớn đồ này nọ, có một bạn học cùng đi ra ngoài hỗ trợ mang đồ vào, vào cửa không bao lâu là đến giờ dùng bữa.
Có mấy lời Nguyên Nhược rất muốn hỏi Thẩm Đường, những gì mấy người kia nói vừa rồi chính là cái gai trong lòng cô, mắc kẹt ở một chỗ lên không được mà xuống không xong, khiến cô cảm thấy khó chịu, có điều do dự rất lâu nhưng cô vẫn không hỏi, xem như cả ngày nay không có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối chỉ còn lại có hai người bọn họ ở nhà, vừa dọn dẹp phòng khách, Nguyên Nhược vừa như vô ý hỏi: "Gần đây ở trường có chuyện gì không?"
Thẩm Đường đang lau bàn trà, bình tĩnh nói: "Không có, mọi người đều đang làm đồ án tốt nghiệp, mấy ngày nay rất bận."
"Trước đây nghỉ hè đều có thi đấu, năm nay không có sao?", Nguyên Nhược lại hỏi, lén lút liếc nhìn người kia một chút.
Đối phương phủ nhận, ngữ điệu không có nửa điểm chập trùng, hoàn toàn không nghe thấy được là đang nói dối.
Nguyên Nhược không vạch trần người này, chỉ ừm một tiếng. Lời nói dối như vậy cũng không là gì, không phải là cố ý lừa dối, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng chẳng biết vì sao, ban đêm nằm ở trên giường Nguyên Nhược lại mất ngủ, trong lòng nghĩ mãi không ra, có chút hoảng sợ. Trằn trọc gần như cả đêm, cuối cùng đến hai, ba giờ sáng mới có thể thiếp đi. May là đang trong lúc ăn Tết Nguyên Đán, nếu không ngày mai sao có thể thức dậy đúng giờ được.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, nó sẽ không gây ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của hai người, ngày qua ngày sẽ trôi qua từ từ như lật những trang sách vậy.
Nguyên Nhược không phải loại người mò tới tận cùng mọi chuyện, dù cho biết chuyện cũng không cố ý thay đổi bất cứ điều gì. Không cần phải vậy, cũng không cần phải phá vỡ cục diện vốn có.
Trung tuần tháng hai kết quả sơ tuyển kỳ thi nghiên cứu sinh được công bố.
Đầu tháng ba, đại học B công bố vòng thi tuyển thứ hai.
Bởi vì đại học B là một trong ba mươi bốn trường cao đẳng và đại học có thể tự chủ trong việc tuyển sinh nên không cần đợi công bố điểm trên cả nước. Thẩm Đường phát huy ổn định, hết thảy đều không có chút hồi hộp nào, chỉ cần chờ vòng thi thứ hai vào cuối tháng ba là được.
Hạ Minh Viễn cũng ổn, đai học S ở sát vách cũng là tự chủ tuyển sinh nên cậu ta căn bản là thành công hơn phân nửa rồi, vòng thi thứ hai không có vấn đề gì lớn.
Người phân theo nhóm, nhóm sinh viên trẻ tuổi này đều rất nỗ lực tiến tới, hoặc là được tuyển thẳng, hoặc là thi tuyển lên thạc sĩ thì mỗi một người đều dốc hết sức trèo lên trên.
Đương nhiên cũng có những sinh viên trực tiếp đi tìm việc làm mà không cần học lên cao học. Con đường tốt nhất không nhất thiết là phải học lên cao, phù hợp với bản thân là được, đường đi của mỗi người đều là lựa chọn khác nhau.
Trong khoảng thời gian sau khi kết quả được công bố, một nhóm người tụ họp cùng nhau ăn uống mấy ngày, cả ngày cười ngây ngô. Thẩm Đường theo mọi người quẫy tưng bừng hai ba ngày, sau đó mới bình tâm lại để chuẩn bị thi vòng hai và bắt tay vào làm đồ án tốt nghiệp.
Nguyên Nhược không giúp được gì, cô không biết gì về chuyên ngành này. Cô xuất thân từ ngành kỹ thuật, học về cơ khí, những gì cô học không liên quan nhiều lắm đến máy tính hay công nghệ thông tin. Hơn nữa cô đã nhiều năm không tiếp xúc với kiến thức sách vở, thậm chí còn quên mất quy trình thi tuyển sinh sau đại học, làm sao cô có thể hiểu được những thứ này.
Ngày tháng vẫn vậy, không có bất kỳ xáo trộn nào, tựa hồ cùng dĩ vãng không có gì khác biệt.
Vào giữa tháng ba có một chuyện không lớn cũng không nhỏ xảy ra. Nguyên Nhược và Giang Thính Bạch đã gặp riêng nhau một lần, Thẩm Đường không hề biết chuyện đó.
Ngày đó vốn dĩ là vì sự hợp tác giữa tiệm bánh và tiệm sách văn học, Giang Thính Bạch mời cô ăn cơm, Nguyên Nhược đi, lúc đầu thì không sao, nhưng cuối cùng lúc kết thúc lại náo loạn không vui.
Giang Thính Bạch người kia không thức thời cho lắm, không biết là có ý đồ gì hay không mà nhắc tới Thẩm Lê, còn cố ý nói vài câu.
Nguyên Nhược không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc đầu chỉ nghe và không trả lời, cho đến khi Giang Thính Bạch không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cô ta vô ý nói ra việc chia hoa hồng. Nguyên Nhược quá nhạy cảm, hơn nữa lại là kiểu khá là bao che cho người mình nên vốn ban đầu cô đã không bằng lòng với cách làm của Giang Thính Bạch, bây giờ nghe người kia nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!