Chương 30: (Vô Đề)

Màn đêm yên tĩnh, xa xa trên đường phố thỉnh thoảng có xe qua lại, suốt một quãng đường không bị cản trở, bóng cây dưới lầu đung đưa, những ngọn đèn đường ố vàng chiếu rọi càng làm bóng đêm tịch liêu tăng thêm hai phần lạnh lẽo thê lương.

Cái cớ của Thẩm Đường quá vụng về, nhưng Nguyên Nhược vẫn để người kia ở lại, không lấy thêm một cái chăn bông, trực tiếp để đối phương ngủ cùng.

Có điều hai người không làm gì cả, cả hai đều ngoan ngoãn thành thật mà nằm, từng người trầm mặc một hồi mới bắt đầu trò chuyện.

Nguyên Nhược cũng không ngủ được, trong lòng có chút đè nén, tìm người nói chuyện cũng có thể thư giãn một chút.

Thẩm Đường nói: "Chị có tâm sự sao?"

Cô phủ nhận: "Không có".

"Đang nghĩ gì vậy?"

Cô quay mặt về phía người này: "Hỏi chuyện khác đi".

Thẩm Đường mỉm cười tiến lại gần chút nhưng không có chạm vào cô, vẫn luôn cách nhau một khoảng nhất định.

"Em phải đi rồi", Thẩm Đường nói, đưa tay sờ sờ cằm của cô, "Chị sẽ nhớ em sao?"

Nguyên Nhược vỗ bàn tay đang sờ loạn xuống, giả vờ lạnh lùng nói: "Còn nửa tháng nữa mới thi, thi xong cũng còn hơn nửa năm, còn sớm chán".

Đúng là như vậy, năm nay thi xong cơ bản cũng không có chuyện gì làm, đồ án tốt nghiệp nửa đầu năm sau sẽ hoàn thành, chuyện này đối với Thẩm Đường cũng sẽ không quá khó khăn, nói chung là còn hơn mười ngày nữa là sẽ được giải phóng, thời gian hơn nửa năm còn lại có thể nói là nhàn nhã thoải mái, lúc này nghĩ chuyện rời đi thành phố C thật sự là có hơi sớm, không khơi ra được cảm giác luyến tiếc gì.

Thẩm Đường lại nhích về trước một chút, không quá yên tĩnh. Em ấy thật biết cách nói chuyện, tiến thối có độ mà thấp giọng nói: "Sau này em sẽ thường xuyên trở về gặp chị, có thời gian là sẽ quay về ngay".

Thành phố B cách đây rất xa, đi máy bay một chuyến phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, thêm nữa trên đường còn có thể có mấy chuyện làm trì hoãn thời gian, nên việc tới tới lui lui vẫn tương đối phiền phức.

Nguyên Nhược đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nghe đến đây cũng không quan tâm lắm, nghĩ rằng đối phương đang dỗ dành mình liền không chút nào để ý mà "uhm" một tiếng, "Để thi xong đã, giờ đừng nghĩ những chuyện này, thi xong rồi nói".

Thẩm Đường ôm lấy cô, không có ép lên cô mà chỉ là đem người ôm vào trong ngực.

Nguyên Nhược không vùng vẫy, để mặc đối phương ôm.

Trời lúc này đã trở lạnh rồi, cánh tay để bên ngoài chăn lâu sẽ lạnh không chịu nổi, đem cả người giấu vào trong chăn mới có thể thoải mái, được ôm như thế này thật ấm áp. Nguyên Nhược dần hưởng thụ, lúc đầu thân thể còn cứng ngắc bất động nhưng dần dần thả lỏng, đưa tay để lên bụng dưới của Thẩm Đường để sưởi ấm.

Cô là người như vậy, bình thường luôn làm ra vẻ, đối với người khác cũng là bộ dạng kia, cần phải có sự thúc đẩy mới có thể tiến lên.

Thời điểm cô cùng Dư Tuyền chung đụng đều cứng ngắc như vậy, cả hai đều khách sáo với nhau và nghiêm túc quá nên vẫn luôn không thể tiến thêm một bước, mà bây giờ cùng Thẩm Đường thì lại hoàn toàn khác nhau, Thẩm Đường quá chủ động, cô lùi một bước, người này sẽ tiến hai bước.

Sự ám muội đang dần trở nên sâu sắc hơn, song phương cũng không mở miệng làm rõ, một bên ép sát từng bước, một bên dung túng, mỗi người đều nắm chắc mức độ.

"Chị có lạnh không?", Thẩm Đường vuốt ve lưng Nguyên Nhược.

Nguyên Nhược nhẹ giọng nói: "Không sao".

Người này sáp lại gần hơn, dùng đôi chân dài ôm lấy cô.

Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, hai người cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Nguyên Nhược nằm nghiêng ôm chặt chăn bông, không quay về hướng đối phương mà quay về phía cửa sổ.

Thẩm Đường vén chăn đứng dậy một lần, đi kéo rèm cửa, sau đó quay lại nằm xuống bên cạnh, từ phía sau ôm lấy eo của Nguyên Nhược, nghiêng thân người đến sát gần đến sau lưng Nguyên Nhược.

Cả hai người đều ít mặc quần áo, tư thế thân mật không kẽ hở như vậy đều có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người kia truyền đến. Nguyên Nhược có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại chờ cơn buồn ngủ kéo đến, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì người phía sau đột nhiên gọi, cô không trả lời ngay, một lúc sau thầm đáp mệt tiếng khẽ khàng rồi ngủ thiếp đi.

Thời tiết không quá lạnh này là thích hợp nhất để ngủ, ở trong chăn vô cùng thoải mái.

Thẩm Đường ngủ muộn, ôm cô không buông, cuối cùng dựa vào sau lưng cô, đôi môi rơi vào sau cổ cô. Mùi vị trên người Nguyên Nhược rất dễ chịu, khiến người ta càng muốn đến gần hơn chút nữa.

Ban đầu hai người ngủ thật say suốt hai, ba tiếng, vô cùng thành thật nhưng sau đó không còn quy củ lắm. Con người sau khi chìm vào giấc ngủ không thể khống chế chính mình, sẽ không ngừng động đậy, đây là chuyện không thể kiểm soát được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!