Hoàn cảnh tăm tối khiến người ta khó có thể tỉnh táo, dễ dàng sa vào mê đắm.
Nguyên Nhược giống như một sợi rơm trôi trên mặt nước, khi sóng nước lắc lư, cô sẽ lắc lư theo nó, không có phương hướng, không thể là chính mình.
Ngoài cửa sổ thế giới phồn hoa náo động, dưới lầu tiểu khu có người đang tản bộ, tiếng ồn có thể truyền đến trên lầu. Căn phòng yên tĩnh mà ngột ngạt lạc nhịp với mọi thứ xung quanh, chăn bông trên giường nhô lên cao, gối đều rơi xuống đất lộn xộn.
Nguyên Nhược ngừng giãy giụa, không phải vì không còn sức lực, mà là không chống lại được Thẩm Đường, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, người này đều sẽ vững vàng đem cô áp chế lại, siết chặt cô hơn, thậm chí còn đè lên ấn chặt cô. Nguyên Nhược nằm thẳng tắp trên giường, không khí trong chăn bông mỏng manh, nóng bỏng, cô hít một hơi thật sâu, hô hấp cũng không quá đều đặn.
Thẩm Đường được một tấc lại tiến lên một thước, chẳng những không có kiềm chế lại mà còn làm loạn hơn. Em ấy tìm đến môi Nguyên Nhược, mò mẫm trong không gian tối tăm có hạn, dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Nhược, rồi từ từ di chuyển về phía khóe miệng cô.
Trong chăn nóng như vậy, ai cũng không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể hành động bằng cảm giác.
Nguyên Nhược nghiêng đầu không cho em ấy chạm vào, nhưng một khắc ngay sau đó cằm đã bị kiềm lại.
Đêm nay Thẩm Đường có chút hung hăng, dục niệm chiếm hữu không chút nào che lấp.
Em ấy tiến đến sát bên mặt Nguyên Nhược, hai cánh môi mấp máy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hôn lên nhưng em ấy không làm vậy, muốn hôn lại không hôn, cực kỳ chọc người.
Nguyên Nhược có thể cảm nhận rõ ràng người này, cũng có thể cảm nhận được áo ngủ trên người đã bị nới lỏng, đáng lẽ cô phải dùng hết sức đẩy đối phương ra nhưng không hiểu lý do gì cô lại dung túng cho hành vi quá phận như vậy, chỉ là nửa tức giận nửa la rầy: "Em nổi điên cái gì, đừng làm loạn nữa!"
Người trên người làm như không nghe thấy, dùng đôi môi mát lạnh chạm một cái lên mặt cô, động tác dịu dàng, không hề suồng sã.
Động tác như vậy cũng không xa lạ, trước đây cô cũng từng trải qua một lần, chỉ là khi đó uống nhiều nên cũng không có cảm giác gì, không có ký ức sâu sắc. Nguyên Nhược vẫn còn nhớ chuyện này, Thẩm Đường lúc đó cũng không đụng chạm gì thêm, em ấy trước tiên cố giữ vững chính mình, tựa như cung đã lên dây, sẵn sàng lao đi, không thể chạm vào cũng không thể buông ra.
Cô là một người bình thường, là một người có cảm xúc, thân mật cũng tốt, hung hăng cũng được, cô thật sự có thể cảm nhận được Thẩm Đường nằm ở trên người cô vừa nặng nề vừa nguy hiểm, dựa lại gần mặt cô, bầu không khí càng thêm không thích hợp.
Nguyên Nhược nắm chặt góc chăn, một lúc sau mới nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường.
Thẩm Đường ôm chặt cô đến mức sắp làm cho cô không thở nổi.
Không khí trong chăn gần như cạn kiệt, trên người hai người vừa nóng vừa ngột ngạt, cảm giác nghẹt thở làm cho Nguyên Nhược không tự chủ được tăng nhịp thở, càng dùng sức bám chặt lấy Thẩm Đường, hơi nâng cao cổ trắng nõn, cố gắng hấp thụ không khí trong lành bên ngoài.
"Nguyên Nhược...".
Người kia lại gọi.
Nguyên Nhược không trả lời, theo bản năng kéo chăn bông.
Có một khe hở nhỏ ở phía trên, tia sáng yếu ớt lọt vào. Cô lộ ra nửa cái đầu, vội vã thở.
Thẩm Đường còn đang trong chăn, cũng không sợ nóng.
Nguyên Nhược đụng đụng chăn, đẩy nhẹ người này.
"Ra ngoài đi!".
Thẩm Đường cũng không động.
Nguyên Nhược chẳng muốn quản người này, nằm đơ ra trên giường.
Cô có chút không thoải mái, chuyện nãy giờ làm cô mệt mỏi, nghĩ Thẩm Đường sẽ không lộn xộn nữa, cô nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức bình tĩnh.
Người trên người nằm nhoài vùi vào cổ cô.
Nguyên Nhược vội vã đưa tay vào giữa, cố gắng ngăn cách nhưng vô ích.
Thẩm Đường lùi lại một chút, sau đó làm ra chuyện quá mức táo bạo.
Lúc đó, màn đêm đen kịt không đáy, tựa như lũ quét làm người ta bị nhấn chìm trong đó, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nước dâng đến ngực, rung động không thôi nhưng trước sau không nhấn chìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!