Ánh sáng quá kém để có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vào khoảnh khắc bị ôm lấy, cả người Nguyên Nhược đều sửng sốt, hiển nhiên không biết nên làm thế nào.
Vòng tay phía sau ấm áp và mềm mại, mạnh mẽ ôm bên eo, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai như thể những chiếc lông vũ thoáng nhẹ qua.
Nguyên Nhược hơi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Thật trùng hợp, lúc này đối phương cũng cúi đầu xuống, môi hai người vừa vặn chạm nhau, xúc cảm thoáng qua.
Cửa sổ phòng khách đang mở hờ chứ không đóng hoàn toàn, tòa nhà cao tầng lộng gió, rèm cửa đột nhiên bị thổi tung lên, lớp vải dày nặng ma sát vào nhau tạo nên âm thanh nhẹ nhàng. Thanh âm kia rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì không thể nghe thấy.
Toàn thân Nguyên Nhược căng cứng, eo lưng đều thẳng đứng. Cô dùng sức nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường, đôi môi hồng nhuận mấp máy, sau đó mím chặt môi, chuyển tầm mắt đi hướng khác không nhìn vào đối phương.
Thẩm Đường vẫn ôm eo Nguyên Nhược không buông, một lúc sau, tay mới dùng sức một chút kéo Nguyên Nhược sang một bên rồi mới buông ra.
"Nhìn đường, cẩn thận một chút, coi chừng va vào chỗ này chỗ kia".
Cách chỗ Nguyên Nhược vừa đứng nửa bước có một chiếc ghế đẩu thấp, nếu không cẩn thận có thể sẽ va vào. Nguyên Nhược không để ý, suýt chút nữa đã đá vào nó, cũng may là được kéo lại kịp thời.
Bị đối phương nhắc nhở, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy thứ trước mắt, cả người ngẩn ra, lời vừa định nói như mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Hồi lâu vẫn là lặng lẽ đối mặt.
Các tòa nhà gần đó đều tối om, tất cả đều bị cúp điện, chỉ có con đường phía xa vẫn sáng đèn đường. Điện ở hai khu vực được cung cấp bởi các đường dây khác nhau, chắc là đã có sự cố gì đó xảy ra trong khu vực này.
Sự cố mất điện không hề báo trước này khiến cư dân xung quanh kích động, có người la lối ầm ĩ, cách vài tòa nhà cũng có thể nghe thấy, cũng có người nóng tính đang chửi bới um sùm.
Nguyên Nhược đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn nhìn bên ngoài, lấy điện thoại di động ra bấm vào nhóm WeChat của tiểu khu.
Mấy người quản lý của tiểu khu rất có trách nhiệm, ngay khi vừa cúp điện đã nhắn tin trong nhóm để xoa dịu mọi người, hiện tại đã tìm ra nguyên nhân mất điện, hình như là thiết bị điện nào đó bị hỏng rồi, cụ thể phải đợi bên điện lực đến kiểm tra mới được. Tin nhắn trong nhóm một cái lại một cái, có chủ nhà cáu gắt đến mức ở trong nhóm mắng chửi, tối mịt rồi còn đang bận tăng ca đây, đột nhiên bị cúp điện sao mà không nổi điên cho được.
Nguyên Nhược không để ý đến những điều này, cô thoát khỏi WeChat và bật đèn pin lên, thậm chí không nhìn Thẩm Đường một cái mà chỉ dùng giọng bình thản nói: "Đêm nay chắc là không có điện rồi, đành chịu vậy, đánh răng rửa mặt, ngủ sớm thôi".
Nói xong, cầm đèn pin rời đi.
Thẩm Đường không nói nhiều, chỉ đáp một tiếng.
Mối quan hệ của hai người mấy ngày nay có chút kỳ lạ, không giống như trước nữa, những hành động mập mờ không nặng không nhẹ trước kia không xem là nghiêm trọng, không đáng để tạo nên khoảng cách, có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện như vừa rồi, bọn họ không cách nào lại lừa mình dối người nữa.
Không phải là Nguyên Nhược không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô biết những lúc như thế này nên tách ra để tỉnh táo hơn một chút mới được, càng giằng co thì lại càng thêm lúng túng mà thôi.
Cô không nói một lời mà đi về phòng, quay đầu nhìn một cái, cuối cùng đóng cửa lại.
Giữa đêm khuya thanh vắng lại không có ánh sáng, thực có chút khó khăn.
Nguyên Nhược thậm chí không dám nghĩ tới chuyện trong phòng khách ban nãy, cứ thế nhốt mình trong phòng để đầu óc mơ mơ hồ hồ nhưng cả đêm lại lăn lộn khó ngủ.
Một đêm không ngủ được bao nhiêu, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy vẫn còn sớm, cô dọn dẹp một hồi liền đi đến cửa hàng.
Nguyên Nhược cố ý lánh mặt, liên tục hai ngày đều là như thế.
Trong hai ngày này, bên hiệu sách văn học nghệ thuật đã cử người đến khảo sát cửa hàng, hai bên cùng hoàn thiện và ký hợp đồng. Giang Thính Bạch không đến, có lẽ cô ấy có việc khác phải làm hoặc là đối với việc này không để tâm lắm.
Nguyên Nhược dành hết tâm trí cho công việc làm bánh bận rộn, đi sớm về trễ, không đến thời gian cửa hàng đóng cửa thì sẽ không rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đường cũng không tới cửa hàng nữa, cả ngày ở nhà đọc sách và nghiên cứu tài liệu.
Hai người họ đều ngầm hiểu được điều này, họ đều chấp nhận và dần buông xuống sự cố đêm hôm đó.
Có lẽ là liên tiếp hai ngày tách nhau ra có tác dụng, tới ngày thứ ba, Nguyên Nhược do dự hồi lâu vẫn về nhà trước bữa tối, vốn dĩ cô muốn xoa dịu mối quan hệ một chút, ăn cơm tán gẫu cùng nhau này nọ nhưng thật trùng hợp là đêm nay Thẩm Đường không có ở nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!