Chương 2: (Vô Đề)

Ánh sáng đèn nhu hòa từ hành lang chiếu vào phòng, vẽ ra bóng khung cửa trên mặt đất, cửa sổ bên kia không đóng, tiếng gió vù vù, thổi tung rèm cửa đang khép lại.

Cảm giác mát mẻ đột ngột đan xen với hơi nóng bên cổ, Nguyên Nhược cảm thấy luống cuống không quen, bởi vì hai người quá sát nhau mà Thẩm Đường chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp thở phập phồng của người kia cùng với mỗi một sự thay đổi tinh tế.

Bị men say quấy phá, hơi thở của Thẩm Đường có chút nặng nề, cô động đậy hai lần cũng không có ý muốn đứng dậy.

Biết rằng đây chỉ là do em ấy uống quá nhiều mới trở nên như vậy, Nguyên Nhược quay lại nhìn một chút, tốt bụng hỏi: "Em sao vậy?"

Thẩm Đường không nói gì, cô chỉ hướng tới nơi tỏa ra sự mát mẻ, cầm lấy tay Nguyên Nhược đặt lên mặt mình, cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi nói: "Nóng quá."

Cuối cùng còn nắm luôn bàn tay còn lại của Nguyên Nhược.

Nguyên Nhược phải dùng tay giữ em ấy lại nhưng Thẩm Đường sức lực không hề nhỏ, lại dùng sức quấn lấy cô một lần nữa, cảm giác được con ma men này lại dí sát mặt vào cổ mình, trong lòng cô không khỏi chột dạ, nhất thời khẩn trương cả lên.

Chiếc váy cô vừa thay là váy ngủ hai dây, bây giờ sau mấy lần giãy dụa thì sợi dây mỏng bên trái suýt chút nữa là tuột rồi, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhanh chóng kéo nó lại.

Thẩm Đường lại không hề nhận ra mà dần di chuyển xuống.

Nguyên Nhược sững người một lúc sau đó không được tự nhiên mà gọi hai tiếng.

"Thẩm Đường"

"Thẩm Đường!"

Đối phương dường như không nghe thấy, không hề có phản ứng gì.

Nguyên Nhược đặt tay lên vai người kia, cố gắng đẩy em ấy ra nhưng cô còn chưa kịp sử dụng chút sức nào thì Thẩm Đường đã ngừng động tác và ngã vào ngực cô, hô hấp đều đặn. Nguyên Nhược dừng lại kịp thời, ngập ngừng thăm dò xem thế nào.

Thẩm Đường vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ say rồi.

Căn phòng trong phút chốc trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng nhỏ dần, ngoài tiếng mưa ra thì không còn âm thanh nào khác.

Nguyên Nhược chần chờ không quyết nhưng cô không đẩy Thẩm Đường ra ngay mà một lúc sau mới đứng dậy.

Thẩm Đường ngủ rất say, cứ như vậy mà nằm ở trên giường, tóc còn chưa kịp sấy. Nguyên Nhược không thể làm gì khác hơn là nhấc người kia lên để em ấy dựa vào người mình, sau đó dùng máy sấy sấy tóc cho em ấy.

Tiếng động từ máy sấy phát ra rất lớn khiến Thẩm Đường không khỏi nhíu mày, nhưng từ đầu đến cuối đều không mở mắt ra, trông em ấy như thật sự rất mệt mỏi và buồn ngủ.

Sau khi sấy khô tóc, Nguyên Nhược để em ấy nằm ngay lại, đắp chăn lên rồi chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Vẫn còn sớm, chưa tới mười một giờ.

Phòng khách vô cùng bừa bộn, nhất là ở cửa ra vào, sau khi thu dọn đồ đạc và cho quần áo đã thay vào máy giặt, Nguyên Nhược đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm rửa.

Phòng tắm của phòng ngủ chính không rộng lắm, tường bên trái có treo một tấm gương nửa người, trong cùng là bồn tắm.

Trong lúc máy giặt vẫn còn đang giặt một lúc nữa thì Nguyên Nhược đã tắm xong và đang nằm thư giãn trong bồn. Đêm nay cô mệt muốn xỉu, lăn tới lăn lui không có chút nào cho bớt lo mà.

Nước trong bồn tắm vừa phải, có đầy thì cũng không quá ngực cô, cô lấy khăn mặt ra vắt khô rồi che lên mặt, nằm im một lúc, không hiểu sao Nguyên Nhược lại nhớ tới bốn năm trước.

Đó cũng là một đêm tháng sáu, trời mưa nhưng không nặng hạt như hôm nay. Lúc đó cô vẫn còn ở nhà thuê, đang chuẩn bị đi ngủ sau khi tắm rửa thì có người gõ cửa, vừa mở ra thì thấy Thẩm Đường một đường đội mưa tới.

Người kia bóng dáng cô tịch, trên mặt còn đang dính nước mưa, vừa nhìn thấy cô liền ngây người nói: "Chị của tôi chết rồi, sau này tôi sẽ ở cùng với chị".

Chị gái của Thẩm Đường tên là Thẩm Lê, là bạn gái cũ của Nguyên Nhược. Hai người đã chia tay trong êm đẹp sáu năm trước.

Nguyên gia cùng Thẩm gia đã từng là hàng xóm của nhau, Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê hai đứa nhỏ vô tư, sau khi lớn lên ở cạnh nhau cũng là thuận lý thành chương. Hai người bằng tuổi nhau, năm ấy khi xác định mối quan hệ là vừa tròn mười tám, cùng nhau học chung một trường đại học, cùng làm chung một công ty, đồng hành giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ, họ luôn là một cặp đôi khiến người khác ghen tị.

Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, sau đó Nguyên Nhược và Thẩm Lê mỗi người chọn một con đường khác nhau, kế hoạch cuộc đời của họ hoàn toàn trái ngược nhau, chia tay là sự lựa chọn bất đắc dĩ, từ đó về sau hai ngã chia đôi, mỗi người về một hướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!