Bầu không khí ngưng trệ, bên ngoài đường phố trống trải, nơi này cũng yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trong chốc lát, Nguyên Nhược còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, cô sững sờ nhìn đối phương, nhất thời không thể phản ứng lại đây là ý gì.
Sắc mặt Thẩm Đường nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, không giống đang nói đùa..
Nguyên Nhược há miệng, không biết trả lời như thế nào.
Đó là chủ đề mà trước đây họ chưa từng đề cập, mặc dù mỗi người đều tự hiểu rằng ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng không ai đem những lời này nói ra.
Họ đã biết nhau lâu như vậy, đã sống cùng nhau được bốn năm, cả hai trong khoảng thời gian không ngắn đó đã hình thành thói quen và sự ỷ lại nhau, đột nhiên đề cập đến điều này, biểu hiện như vậy cũng coi như bình thường, dù sao họ vẫn còn tình cảm với nhau.
Nguyên Nhược không nói, do dự hơn mười giây rồi mới ngập ngừng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đèn trong phòng nghỉ không đủ sáng, hơi mờ. Thẩm Đường không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn cô.
Không ai trong hai người lên tiếng, cũng như không ai phá vỡ sự im lặng.
Qua hồi lâu, Thẩm Đường mới nói: "Em chỉ hỏi chị chút thôi, không có chuyện gì đâu".
Nguyên Nhược không tin nên bất giác mím môi.
Thẩm Đường đứng lên, đi tới trước mặt cô.
"Tháng sau em sẽ đăng ký thi cao học. Còn gần bốn tháng nữa là diễn ra kỳ thi, chờ xong xuôi hết thảy em mới dọn đi".
Thời gian còn lại một năm này, tưởng chừng là dài nhưng thực ra lại rất ngắn.
"Vẫn còn sớm", Nguyên Nhược tránh câu hỏi trước, trong lòng phức tạp, "Còn hai, ba tháng nữa mới tốt nghiệp, đừng nghĩ nhiều như vậy".
Thẩm Đường nói: "Em sẽ không rời đi".
Nguyên Nhược nhìn người này.
"Cho dù em đi học ở thành phố B, có thời gian em cũng sẽ quay về", Thẩm Đường nhẹ giọng nói, dừng một chút, "Hôm qua em và bạn học đã cùng nói về chuyện này".
Chẳng trách sao em ấy đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nguyên Nhược không trả lời, đột nhiên nở nụ cười, giơ tay lên xoa tóc em ấy, một hồi lâu mới nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, trước hết hãy tập trung vào việc học đi".
Bầu trời trở nên đầy mây, gió thoảng qua.
Dự báo thời tiết trên điện thoại di động cho thấy, về đêm sẽ có mưa nhẹ nhưng hạt mưa chậm chạp vẫn chưa rơi xuống, càng về sau trời càng oi bức.
Do sự việc vào buổi chiều, Nguyên Nhược sau đó càng chú ý tới Thẩm Đường, vì sợ nên sẽ hỗn loạn, nhưng mọi chuyện vẫn gió êm sóng lặng.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, Thẩm Đường về phòng rất sớm, không biết làm gì mà đóng cửa lại. Nguyên Nhược giặt xong quần áo, phơi lên rồi đi ra, vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, hình như Thẩm Đường đang gọi ai đó, cô bất giác dừng lại, đứng ở cửa lẳng lặng nghe nửa phút, đáng tiếc giọng Thẩm Đường quá nhỏ, không thể nghe được em ấy đang nói cái gì.
Đã trễ thế này, có lẽ là giảng viên hoặc bạn cùng làm trong phòng thực nghiệm gọi tới.
Nguyên Nhược do dự một lát, vẫn là đẩy cửa phòng của mình, tắm xong liền lên giường ngủ.
Ngày hôm sau trời vẫn không có mưa nhưng mây mù giăng lối, nhìn thôi đã thấy sợ, mà buổi chiều mây đen dày đặc tan biến mất, bầu trời quang đãng trở lại, bốn giờ chiều mặt trời ló dạng.
Nguyên Nhược buổi sáng không đến cửa tiệm mà vẫn ở nhà. Thẩm Đường cũng vậy, có điều em ấy dành cả buổi để học trong phòng.
Cửa phòng đang mở, Nguyên Nhược mấy lần đi ngang qua không khỏi nhìn vào, thấy người này thật sự không khác thường ngày, trong lòng cũng dần dần thoải mái hơn. Có lẽ là do dạo gần đây cô bận rộn quá nên trạng thái không ổn, Nguyên Nhược nghĩ như thế nên không để tâm đến chuyện này nữa.
Buổi trưa cô ở nhà bếp làm cơm, Thẩm Đường vẫn tới giúp như mọi khi, Nguyên Nhược cũng không ngăn cản, để em ấy phụ giúp rửa rau này nọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!