Chương 16: (Vô Đề)

Cách một cánh cửa, người bên ngoài sẽ không phát hiện điều gì trong phòng nhưng tim Nguyên Nhược vẫn đập dữ dội theo tiếng gõ cửa, cô co quắp ngón tay trắng nõn, vô thức siết chặt ga trải giường dưới người.

Cả hai đều đang nằm đó, ai cũng không đứng lên, trong phòng không có chút tiếng động nào.

Thẩm Đường quả thực nghe lời, không nhúc nhích.

Nguyên Nhược căng thẳng quá muốn chống khuỷu tay ngồi dậy, nhưng lại bị tiếng gõ cửa liên tiếp làm cho hoảng sợ, không ổn định cơ thể, ngã xuống đột ngột, nằm đè lên trên người Thẩm Đường.

Sáng sớm trên người cả hai đều ấm áp, vừa đụng vào nhau liền có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Thẩm Đường đột nhiên không kịp chuẩn bị, muốn bảo vệ cô ngay lập tức, nhưng cô ấy không ngờ Nguyên Nhược đã di chuyển ngay khi cô ấy đưa tay ra, không cẩn thận chạm vào đối phương.

Xúc cảm trong lòng bàn tay ấm áp và mềm mại, mang theo độ ấm.

Như là đột nhiên bị bỏng, người này đột ngột bỏ tay ra.

-

-- Chỉ là vô ý chạm vào thắt lưng, ở giữa có một mảnh quần áo mỏng manh, thật ra không có gì phải che giấu.

Trên người Nguyên Nhược có mùi nước hoa nhẹ, đó là Marfa của cô ấy tặng.

Hương rất dễ chịu, vương vấn quanh quẩn, đến gần mới ngửi thấy.

Hẳn là muốn lập tức ngồi dậy, Nguyên Nhược di chuyển, vừa vặn đặt tay lên vai Thẩm Đường, khi cô vừa nhấc thân trên lên, mái tóc đen của cô xõa xuống, đuôi tóc hơi cong buông xuống trên mặt và cổ của Thẩm Đường, lăn trên làn da trắng mịn.

Tóc cô mới gội vào tối qua, mang theo thoang thoảng mùi dầu gội.

Thẩm Đường nâng nâng cằm, đường nét cổ xinh đẹp mảnh mai nổi bật, cơn ngứa ngáy bất ngờ khiến cổ họng cô ấy nhẹ nhàng trượt lên xuống, hai mắt tối sầm lại hai phần.

Nhưng Nguyên Nhược không nhận ra điều đó, một lòng một dạ nghĩ cách đối phó với anh trai. Cô không dám mở cửa, nếu người nhà phát hiện ra Thẩm Đường đang ở trong phòng cô, một lát nữa không biết sẽ thành chuyện gì.

Cũng là do tối hôm qua buồn ngủ tới hồ đồ rồi, không đủ tỉnh táo, sao cô lại có thể để Thẩm Đường đến đây nghỉ ngơi một đêm? Cho dù thật sự không có gì nhưng để người khác thấy cũng không được tốt.

Nguyên Nhược biết bản thân mình gần đây không ổn, nhưng bây giờ không phải lúc lo lắng chuyện này, cô không có thời gian để xem xét thời khắc này tư thế kề cận Thẩm Đường có bao nhiêu ám muội, chỉ muốn nhanh lên một chút đuổi anh trai đi mà thôi.

Cô còn không từ trên người Thẩm Đường tránh ra, cứ để như vậy, bình tĩnh lại hướng về cửa nói: "Đừng kêu nữa, em nghe rồi".

Anh trai lúc này mới dừng gõ cửa nhưng vẫn không đi.

"Em dậy thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu ăn sáng."

Những người khác đều thức dậy rồi, đặc biệt là cha mẹ Nguyên, người lớn tuổi ngủ ít, chưa sáng hẳn đã rời giường, đâu có giống mấy người trẻ tuổi còn đang ngủ nướng trên giường.

Nguyên Nhược đáp: "Ok, xuống liền!".

Ngoài cửa không còn động tĩnh, tiếng bước chân xa dần.

Nguyên Nhược thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng đến lưng đổ đầy mồ hôi.

Cô thoáng chốc thanh tĩnh lại, cảm thấy như thể cô ấy đã thoát được một kiếp. Đã bao lớn rồi mà vẫn giống như hồi mười mấy tuổi, đối mặt với anh trai không dám làm gì lộn xộn.

Đưa tay vén mớ tóc lòa xòa, sau đó đứng dậy, đẩy chăn bông bước ra khỏi giường.

Thẩm Đường ở dưới cô đem mọi cử động của cô thu vào tầm mắt, im lặng không lên tiếng mà nhìn.

Nguyên Nhược không phát hiện ra chuyện này, mặc quần áo đàng hoàng vào, lập tức đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ.

Khi đi tới cửa phòng tắm, cô bỗng nhiên dừng lại, còn không quên nhẹ giọng dặn Thẩm Đường trên giường: "Chị sẽ đi trước, tí xíu em hả xuống".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!