Cuối tháng sáu, thành phố C.
Một cơn mưa ập xuống quá bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Nguyên Nhược toàn thân ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng mỏng freesize dán chặt lên làn da, phác họa lên đường cong dáng người lồi lõm đủ đầy của cô, cánh tay mảnh khảnh, bụng dưới săn chắc, xuống chút nữa là hai chân thẳng tắp trắng nõn.
Thẩm Đường đang được đỡ cũng không khá khẩm gì hơn, toàn thân cô ướt đẫm, như thể bị ngâm trong nước.
Người này thoạt nhìn có chút chật vật, say đến đứng cũng không vững, vài sợi tóc ướt dính vào trên cổ, nước chảy dọc theo đuôi tóc nhỏ giọt xuống.
Nguyên Nhược dùng sức ôm eo Thẩm Đường, khoác tay đối phương lên vai cô để tránh bị ngã.
Tư thế như vậy quá mức gần gũi, thân thể hai người dán vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhau.
Chỉ là Nguyên Nhược không nghĩ được nhiều như vậy, nhanh chóng đưa tay ra mở cửa. Đối phương mùi rượu nồng nặc lại còn hơi lưu manh, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, hết lần này đến lần khác.
Trên tay dính nước nên cô thử hai lần vẫn không thể mở được khóa mật mã, chỉ đành mò lấy chìa khóa ra.
Người trong ngực lúc này hơi trĩu xuống lại còn cao hơn mình một chút, cô mất rất nhiều sức lực để mở khóa, sau đó cố hết sức đưa Thẩm Đường vào.
Đóng cửa lại sau đó bật đèn.
Ban đêm trời mưa to, ánh sáng yếu ớt từ tòa nhà đối diện không thể chiếu vào đây, bên trong tối om, không thể nhìn thấy gì.
Nguyên Nhược một tay giữ chặt Thẩm Đường, tay kia mò mẫm tìm công tắc, mới vừa tìm thấy công tắc thì vai cô lại đột nhiên chùng xuống.
-
-- Sau đó cả người Thẩm Đường ngã xuống, đôi môi ấm áp gần như chạm vào cổ của Nguyên Nhược, xúc cảm như có như không đột ngột đến. Trong bóng tối ai cũng không nhìn thấy đối phương, như là ảo giác bỗng dưng được sinh ra.
Nguyên Nhược dừng một chút nhưng cũng không quan tâm lắm, lập tức mở đèn.
Ánh sáng sáng ngời chiếu rọi bên trong ngôi nhà.
Phòng khách không lớn, cách đó không xa có ghế sô pha, phía trước có bàn cà phê bằng kính trong suốt, dưới bàn cà phê có một tấm thảm mềm mại, sạch sẽ, trên tường bên kia treo một cái TV LCD, trên tủ thấp bên dưới có đặt một khung ảnh, là ảnh ba người chụp chung.
Hai cô gái trẻ dựa vào nhau, cô gái nhỏ còn lại thì đứng phía trước.
Nước vào giày nên cô phải cởi ra trước nếu không chút nữa sẽ làm khắp nơi bị bẩn.
Nguyên Nhược giũ hai, ba cái bỏ đôi giày bệt của mình ra rồi lại đến giúp Thẩm Đường.
Thẩm Đường đứng không vững nên chỉ có thể dựa vào ở trên người cô, dưới chân vô lực.
"Say thành cái dạng này, rốt cuộc là em uống bao nhiêu rồi?", Nguyên Nhược không nhịn được niệm hai câu nhưng lại không bỏ mặc kệ em ấy được, quay đầu lại nhìn, "Khó chịu lắm hả?"
Thẩm Đường nhíu nhíu mày nhưng không có phản ứng gì khác.
Đem người để dựa vào tường, còn cô thì đỡ lấy giá treo áo khoác bằng gỗ chắc chắn ở bên cạnh, Nguyên Nhược nhẹ giọng nói: "Tự mình đứng đã, đừng để bị ngã đó".
Chiếc áo sơ mi mỏng bị dính nước, dính chặt vào da thịt, không cởi ra không được mà.
Tối nay cô định ra ngoài chạy bộ nên mới mặc thế này, bra thể thao xám nhạt hở eo phối hợp áo khoác siêu mỏng và quần dài thể thao cùng màu, trông rất ngầu và năng động nhưng tiếc là trời lại mưa to.
Bra thể thao bó sát người để lộ những đường nét khuôn ngực mềm mại, trưởng thành và đầy phong tình.
Tùy ý đem áo khoác treo lên giá, Nguyên Nhược đưa tay vén mái tóc dài của mình lên, thấy Thẩm Đường lung lay sắp ngã vội vàng đỡ lấy em ấy nhưng mà Thẩm Đường đã không còn là đứa trẻ tầm mười tuổi lúc trước nữa rồi, sao cô có thể dễ dàng bắt được, hai người suýt nữa đã ngã xuống cùng nhau.
Lại lần nữa ôm người kia nâng dậy, Nguyên Nhược có chút bất đắc dĩ nói: "Em cẩn thận chút, ráng chút xíu, còn phải thay quần áo nữa".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!