Trên đường đi, trong lòng Giản Ương vẫn còn có chút thấp thỏm.
Dù sao thì Đường Tranh cũng từng nói mấy lần, Slies "chính chủ" là một tiểu ma vương khiến cả Bối Lị cũng phải đau đầu.
Giản Ương từng tưởng tượng cậu ta là kiểu con trai ngỗ ngược bất kham, nhưng khi thực sự gặp Lục Tắc, cô không khỏi phá vỡ định kiến ấy.
Chẳng lẽ lời đồn "thiếu niên nước ngoài đến tuổi thì tự động hóa thân thành quý ông" là có thật?
"Hi, tôi là Lục Tắc." Cậu thiếu niên nói tiếng Trung còn nặng giọng nước ngoài, vừa nói vừa ra hiệu, đồng thời cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu ta quả thực rất cao, ngang ngửa với Chu Ôn Dục, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt.
Khác với sự tinh xảo như được mô phỏng từ game của Chu Ôn Dục, Lục Tắc có mái tóc xoăn, đeo khuyên tai, trên mặt còn có vài vết tàn nhang đặc trưng của người da trắng, gần như ngay lập tức khiến Giản Ương liên tưởng đến ánh nắng và gió biển bờ Tây.
Giản Ương chìa tay ra, sau khi tự giới thiệu thì nói: "Tôi dẫn cậu đi làm quen với trường nhé?"
Lục Tắc đồng ý gật đầu. Cậu ta rất hoạt bát, còn nói là đang học tiếng Trung, sẽ cố gắng giao tiếp với cô bằng tiếng Trung.
Giản Ương giơ ngón cái với cậu.
Nói đến vụ hiểu lầm hai năm trước, Lục Tắc nói: "Hồi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, toàn cãi lời mẹ."
"Nghe mẹ nói, lúc đó cô bị nhầm thành một nam sinh cùng họ cùng tên với tôi, đi chung chuyến bay?"
Giản Ương ngượng ngùng gật đầu.
Lục Tắc như có điều suy nghĩ: "Thật ra họ này ở bang California cũng không phổ biến..."
Giản Ương bị tiếng rung điện thoại làm phân tâm, liếc nhìn, lại là tin nhắn của Chu Ôn Dục gửi tới.
Anh nói bên đó đã xong việc, bây giờ sẽ đến thư viện đón cô.
Tim Giản Ương khẽ nhảy lên, vội nhắn lại: [Nhanh vậy sao?]
Chu Ôn Dục: [Tan làm sớm nè ^v^]
Giản Ương hơi khó xử: [Giáo sư giao cho em một nhiệm vụ, anh đợi một tiếng được không?]
Rõ ràng Chu Ôn Dục tưởng đó là nhiệm vụ viết lách gì đó, liền nói muốn đến ngồi cùng cô.
Bên cạnh, Lục Tắc vẫn đang nói chuyện, mà cứ dán mắt vào điện thoại mãi thì bất lịch sự, nên Giản Ương nhanh chóng trả lời một câu: [Em không ở thư viện, để lát nói sau.]
Rồi dứt khoát cúp máy.
Vừa hay đi ngang qua hành lang, đến trước thang máy, Giản Ương ấn nút xuống tầng, tiếp tục trò chuyện với Lục Tắc.Tầng 10, phòng thí nghiệm khép kín của Học viện
Sau khi Trí Liên Tương Lai quyết định tự nghiên cứu chip, đã ký hợp đồng hợp tác với phòng thí nghiệm vi mạch tích hợp của Đại học A.
Nơi này được trang bị thiết bị kiểm nghiệm hàng đầu thế giới, hôm nay là lần đầu tiên kiểm tra sau khi dòng chip này sản xuất thành công, toàn bộ phòng thí nghiệm bao trùm trong bầu không khí căng thẳng đến đông cứng.
Tất cả ánh mắt đều nín thở dồn lên màn hình dao động ở giữa, khi chân xung chính xuất hiện dạng sóng rõ ràng và ổn định, có người không nhịn được bật ra tiếng hô khe khẽ.
Nhưng thử nghiệm vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, sự căng thẳng vẫn kéo dài. Cuối cùng, khi kỹ sư viết xong dòng chương trình đầu tiên vào JTAG và chạy thành công, phòng thí nghiệm lập tức bùng nổ trong tiếng hoan hô.
Điều đó có nghĩa là con chip đã được "thắp sáng". Tuy sau này vẫn còn vô số lần kiểm tra toàn diện, dài đằng đẵng và đau đớn, nhưng bước đầu tiên trong vạn dặm Trường Chinh, cũng là bước khó nhất đã hoàn thành.
Trong không khí hân hoan ấy, ngay cả người đàn ông trẻ tuổi đứng hàng đầu, gương mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ sự điềm tĩnh, giờ đây cũng hơi giãn mày, nghiêng người bắt tay với giáo sư, bày tỏ lời cảm ơn.
Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, chỉ có một người dựa vào tường, mặc hoodie rộng thùng thình, đeo tai nghe, thu điện thoại lại, uể oải ngáp một cái: "Ê, tôi đi đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!