Chương 8: Hãy ôm anh và yêu anh đi

Cãi nhau với Chu Ôn Dục, mãi mãi là cãi không nổi.

Phần lớn thời gian anh cái gì cũng chiều cô, gần như không thể chọc cô tức giận.

Thỉnh thoảng vì khác biệt quan điểm mà nảy sinh chút tranh luận, dù Giản Ương có vô lý, thậm chí cố tình bắt nạt anh, thì anh cũng chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận tất cả.

Ví dụ như lúc ăn mì, cô cố tình bỏ ớt vào bát anh, rõ ràng anh ăn không được, sặc tới sặc lui vẫn ráng ăn hết.

Hoặc dẫm lên đôi giày thể thao anh vừa mua, anh cũng chỉ cười hỏi cô: "Sao em không dẫm mạnh thêm một chút?"

Như thế thì Giản Ương chẳng còn giận gì nổi.

Bây giờ cũng vậy.

Nhưng tâm trạng của cô cũng không vì trêu chọc Chu Ôn Dục mà khá hơn.

Cái cảm xúc âm ỉ nghẹn lại này kéo dài mãi cho đến khi chiều cô đang ngồi trong thư viện, nhận được cuộc gọi từ mẹ thì bùng lên đến đỉnh điểm.

Triệu Lâm hỏi cô đang làm gì.

Giản Ương trả lời thật, rồi phát hiện giọng mẹ có chút khàn khàn: "Mẹ sao vậy? Cảm à?"

Triệu Lâm khẽ thở dài một hơi.

Tim Giản Ương lập tức căng ra: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ?"

Những phiền muộn của mẹ cô luôn rất nhiều, có lúc là họ hàng bên bố dượng cư xử thô lỗ, có lúc là mấy người buôn bán cạnh tranh không lành mạnh, nhưng nhiều nhất vẫn là vì em trai cô, Đoàn Việt.

Có đôi khi Giản Ương cảm thấy không thể gánh nổi quá nhiều năng lượng tiêu cực như vậy.

Nhưng Triệu Lâm là một người phụ nữ bản tính mềm yếu, bà từng nói ngoài Giản Ương ra, không có ai chịu nghiêm túc lắng nghe bà.

Thế nên Giản Ương không thể nói từ "không".

"Chiều hôm qua Tiểu Việt về nhà, vừa về là đóng cửa lại, cũng chẳng nói chuyện với chúng ta."

Nghe đến tên Đoàn Việt, giọng Giản Ương lạnh đi một chút: "Nó lại sao nữa?"

Đoàn Việt đang học lớp 12, học kỳ cuối cùng bị phân lớp, chỉ thiếu vài hạng nữa là vào lớp tên lửa là lớp tốt nhất trường.

Triệu Lâm nói, người đứng sau Đoàn Việt vài hạng vì là cháu hiệu trưởng nên được ưu ái cho vào.

"Sau đó thì sao?"

Triệu Lâm nghẹn ngào: "Tiểu Việt oán trách tại sao thành tích thấp hơn nó mà người ta vẫn vào được, trách sao bố mẹ không giúp gì cho nó, nói là do mẹ với ông Đoàn vô dụng..."

Giản Ương điềm đạm nói: "Đời làm gì có nhiều cái 'tại sao' như vậy, sao nó không hỏi lại bản thân, tại sao lại kém vài hạng?"

Triệu Lâm im lặng một lúc: "Con không thể nói vậy được, Tiểu Việt bình thường cũng rất nỗ lực mà."

"Chứng tỏ là vẫn chưa đủ."

Giản Ương đứng trên cầu thang thư viện nhìn xuống dãy sinh viên đang vùi đầu học bài, một trường top đầu còn như vậy.

Triệu Lâm lảng đi: "Tiểu Việt còn nói mấy đứa anh em của nó chẳng cần cố gắng, ở nhà cũng lo được cho ra nước ngoài... Mẹ cũng không biết phải làm sao nữa... Ương Ương ơi, con có cách nào không..."

"Con không có cách nào cả."

"Con học ở A Đại, trường tốt như vậy chắc chắn quen biết cũng không giống người thường, có..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!