Nhật ký của Chu Ôn Dục không được viết đều đặn theo ngày.
Có khi một ngày anh viết mấy bài liền, có khi lại bỏ trống vài ngày.
Một ngày mà viết nhiều bài như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh không thể không ghi lại, khiến Giản Ương đọc mà như được sống lại chính khoảnh khắc đó.
Chẳng hạn như trang nhật ký mà Chu Ôn Dục còn mặt dày đánh dấu 5 sao cho giá trị tâm trạng, viết kín mít cả trang, chính là ngày... "lần đầu tiên" của họ.
Từ chuyện sáng sớm phát hiện cô nói dối đi họp lớp, đến chuyện giả vờ giả vịt đến biệt thự chụp ảnh, rồi đến chuyện đêm hôm đó...
Cái tên không biết xấu hổ này còn miêu tả chi tiết cảm giác đêm hôm ấy nữa chứ.
Vì tiếng Trung kém nên từ ngữ anh dùng cực kỳ táo bạo, thô thiển, quả thực không dám nhìn thẳng.
Viết cái gì mà Ương Ương chỗ đó thật nhỏ, thật mềm, bị kẹp chặt đến mức không muốn rút ra, chỉ hận không thể sau này ngày nào cũng ở bên trong.
Đương nhiên ngoài chuyện hôm nay ra, những ngày trước đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Từng chút từng chút sự ngầm đồng ý của cô đối với anh, trong nhật ký đều trở thành sự cuồng hoan của anh.
Anh thường xuyên đếm ngược trong nhật ký, cầu nguyện ngày mai là có thể ngủ với cô.
Giản Ương đọc mà mặt đỏ bừng rồi lại tái mét, không biết sao anh dám đưa thứ này, không sót một chữ nào cho cô xem.
Là nhân lúc cô đang vui vẻ vì tân hôn sẽ không trừng phạt anh sao?
Cũng may là bây giờ mới cho cô xem, khi mà cô đã biết rõ bản chất của anh và khả năng chịu đựng tâm lý đã được nâng lên một tầm cao mới. Chứ nếu lỡ tay cho cô xem trước đó...
Giản Ương chắc chắn sẽ chia tay tên đại b**n th** này trong vòng một nốt nhạc.
Cô gấp cuốn nhật ký lại, bực mình cầm cuốn sổ định đập vào đầu anh. Chu Ôn Dục đã đoán trước được nên không hề né tránh.
Bị Giản Ương vỗ nhẹ vào đầu, anh còn lắc lư cái đầu hỏi: "Có cần anh thổi tay cho bà xã không?"
Giản Ương tức giận giật lại cuốn nhật ký, tiếp tục lật xem.
Chu Ôn Dục liếc nhìn cô, thấy Ương Ương cũng không tức giận lắm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu mặt mày hởn hở.
Nhìn lại những dòng nhật ký thời kỳ đầu bằng con mắt hiện tại, đúng là có chút súc sinh thật.
Chu Ôn Dục đến giờ vẫn còn có thể dư vị lại sự hưng phấn như phê thuốc mỗi ngày được "ăn" thêm một chút Ương Ương lúc mới yêu.
Lần nụ hôn đầu suýt bị chia tay đó như một cái đinh đóng thẳng vào tim anh.
Chu Ôn Dục vừa tủi thân vừa tức giận, gân xanh trên trán giật giật đau nhói, trái tim cũng đau như bị xé toạc.
Ương Ương cướp nụ hôn đầu của anh xong liền lập tức bạo lực lạnh với anh, trông như muốn vứt bỏ anh vậy.
Thậm chí đang yêu đương mà vẫn không chịu lên giường với anh.
Anh nhận ra Ương Ương có khả năng còn định đá anh bất cứ lúc nào.
Nếu đổi lại là người khác dám chơi đùa anh như thế, Chu Ôn Dục đã sớm túm lấy người đó quay mòng mòng trên mặt đất rồi.
Nhưng không thể, đây là Ương Ương.
Là người duy nhất trên thế giới này đối xử dịu dàng và tốt nhất với anh.
Nhưng Ương Ương lại khiến anh rất khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!