Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời mười chín năm của Giản Ương.
Cô có một khoản tiết kiệm kha khá, lại tìm được một công việc làm thêm lương cao và rất nhàn hạ, chủ nhà thì ở xa tít tắp, lại còn vô cùng thấu tình đạt lý.
Ngoại trừ một rắc rối nho nhỏ là bạn cùng phòng đột nhiên chuyển việc và dọn đi, Giản Ương cần phải nhanh chóng tìm người ở ghép mới, nếu không cô sẽ phải gánh toàn bộ tiền thuê nhà.
Tiền thuê căn hộ này là 3500 tệ một tháng, đối với Giản Ương mà nói là một khoản không nhỏ.
Bạn cùng phòng ban đầu là một chị khóa trên cùng câu lạc bộ với Giản Ương. Vì ký túc xá trường không cho ở lại trong kỳ nghỉ hè nên trước khi nghỉ, hai người đã hẹn nhau cùng thuê phòng.
Chị khóa trên rất áy náy xin lỗi cô, còn hứa sẽ trả tiền thuê tháng đầu tiên: "Xin lỗi em nha Ương Ương, chị tìm được chỗ thực tập tốt hơn, ở đây đi lại mất thời gian quá..."
Giản Ương lắc đầu bảo không sao, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết làm sao để tìm được một người bạn cùng phòng phù hợp.
Cô đăng bài tìm người ở ghép lên các diễn đàn công cộng, ghi rõ yêu cầu: Nữ, sạch sẽ, giữ yên lặng trong giờ nghỉ ngơi...
Đồng thời, cô đến biệt thự Tùng Lan lần thứ ba để thử việc. Nếu lần này không mắc lỗi và khiến ông White hài lòng, cô sẽ được nhận làm chính thức.
Mỗi lần đến căn biệt thự này, Giản Ương đều có cảm giác lạc lõng như bước vào một thế giới khác.
Giữa Kinh thị tấc đất tấc vàng lại có một căn biệt thự xa hoa bỏ trống như vậy, chủ nhân thì chẳng thấy đâu, chỉ toàn là người giúp việc.
Vườn sau có một nhà kính bằng kính tinh xảo, bên trong trồng đầy hoa cỏ quý hiếm, chi phí chăm sóc một năm chắc chắn không nhỏ.
Hai lần trước đều là thử việc, khi Giản Ương tỉa cành, tưới nước bón phân trong nhà kính, cô biết camera giám sát phía sau luôn bật. Sophia cũng nói rõ, trong nhà kính có camera, ông White sẽ kiểm tra thành quả công việc của cô.
Giản Ương quả thực cảm nhận được ánh mắt dõi theo rất rõ ràng.
Camera hồng ngoại như một đôi mắt, luôn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô càng thêm căng thẳng, không dám lơ là dù chỉ một chút.
Đồng thời sự cảnh giác mơ hồ trong lòng cô cũng chưa bao giờ buông xuống.
Công việc này đến quá thuận lợi, Giản Ương không tin mình lại may mắn đến thế, nhưng cũng thực sự không thể cưỡng lại mức lương hấp dẫn như vậy.
Cô vừa cảm thấy bất an, vừa tự trấn an mình rằng chắc do cô lo xa quá thôi.
Kết thúc buổi làm việc hôm nay, Sophia thông báo với Giản Ương rằng cô đã qua thời gian thử việc. Sau này mỗi tuần cô sẽ đến hai lần, thời gian do cô tự sắp xếp, yêu cầu duy nhất của ông White là đảm bảo hoa cỏ luôn trong trạng thái tốt nhất.
Giản Ương nhẩm tính trong đầu. Một tuần đến hai lần, mỗi lần hai tiếng, công việc này mang lại cho cô 2000 tệ một tuần, một tháng là 8000 tệ.
Bước ra khỏi biệt thự, tâm trạng cô vui như mở cờ trong bụng, chút bất an kia cũng bị quẳng ra sau đầu. Ngay cả quãng đường hai tiếng đồng hồ, phải chuyển ba chuyến tàu điện ngầm về nhà cũng chẳng còn thấy xa xôi nữa.
Trong màn hình giám sát, cô gái bước đi nhẹ nhàng như chú thỏ con sắp nhảy cẫng lên, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ.
Đáng yêu quá đi mất...
Gương mặt Chu Ôn Dục cũng càng lúc càng sát lại màn hình máy tính, tưởng tượng ra hương thơm tỏa ra từ làn da cô, hít một hơi thật sâu.
Sữa tắm và dầu gội đầu, anh đều đang dùng loại giống cô.
Nhưng dùng rồi cũng chẳng thấy thơm tí nào.
Chỉ có trên người Ương Ương mới thơm thôi.
Chu Ôn Dục xách ngay chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, vẫn là chiếc vali mang từ Mỹ về, nóng lòng lao xuống thang máy.
Sophia nhìn anh như một cơn gió lướt ra khỏi thang máy.
Muốn hỏi xem anh đi đâu, nhưng lại có chút sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!