Sau khi ngắm cảnh đêm, lái xe trở về khách sạn đã là mười rưỡi tối.
Từ lúc đón Siles vào 10 giờ rưỡi sáng đến tận bây giờ, Giản Ương đã làm việc liên tục suốt mười hai tiếng đồng hồ không nghỉ.
Vốn dĩ có thể về sớm hơn một chút, nhưng ở sạp hàng trong chợ đêm, Siles cứ ngồi lì ở đó gần một tiếng đồng hồ.
Anh là "thượng đế", Giản Ương không tiện giục nên chỉ đành ngồi cùng.
Nhưng thấy hai má anh ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm trên mặt, Giản Ương hỏi anh có chỗ nào không khỏe không, Siles chỉ cười nhạt nói không sao, chỉ là hơi mệt.
Anh còn nhờ cô mua giúp ba chai nước đá.
Mua nước về, anh cứ áp mãi chai nước lạnh lên mặt.
Rồi như một con trâu nước, yết hầu chuyển động, anh uống một hơi hết sạch hai chai.
Giản Ương nhìn mà thấy buốt cả răng.
Siles lúc nào cũng cười rất ngoan ngoãn, giọng nói trong trẻo thân thiện, mang lại cảm giác như gió xuân hiu hiu, là một chàng trai có tính cách rất tốt. Nhưng sau một hồi tiếp xúc, Giản Ương nhận ra anh nói chuyện không nhiều lắm.
Cuộc đối thoại giữa họ chủ yếu là cô thao thao bất tuyệt phổ cập kiến thức, còn anh thì lễ phép đáp lại bằng những câu xã giao hời hợt.
So với việc giao tiếp bằng lời nói, hình như anh thích dùng mắt quan sát người khác hơn. Khi anh nhìn chằm chằm vào người ta lại chẳng hề cảm thấy ngại ngùng chút nào, khiến Giản Ương bị nhìn đến mức lúng túng.
Ngồi đối diện nhau như vậy mà chẳng nói gì, Giản Ương ngẩn người một lúc, không muốn lãng phí thời gian, cô dứt khoát lấy điện thoại ra đọc tài liệu.
Hành động xem tài liệu của Giản Ương lại khiến Siles chú ý.
"Em đang xem gì thế?"
Giản Ương thành thật trả lời.
"Ương Ương, em chăm chỉ thật đấy."
Giản Ương: "Cảm ơn?"
Cô định tiếp tục đọc, nhưng Siles lại bảo muốn cô ngồi gần lại một chút.
Giản Ương ngớ người, nhìn anh cong môi cười: "Nếu không tôi sẽ chán chết mất."
Cô nhận ra việc bỏ mặc khách hàng sang một bên là vô cùng thất lễ, bèn lập tức kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh anh, còn hỏi thêm một câu: "Tôi có thể đọc tiếp được không? Hay là cần tôi trò chuyện với cậu một lát?"
Chu Ôn Dục khẽ hít mũi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng theo gió bay tới khi cô đến gần.
Cơn đau tức như bị điện giật lại ập đến trên người anh lần nữa.
Lại phải "chào cờ" thêm lúc nữa rồi.
Đúng là sai lầm.
"Em cứ xem của em đi."
Giản Ương nhận được câu trả lời thấu tình đạt lý này.
Khi ngồi gần lại, dù cách một lớp không khí, Giản Ương vẫn cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc túi đựng quần áo anh vẫn luôn đặt trên đùi: "Cậu có thể để lên bàn mà."
Chu Ôn Dục lắc đầu: "Không cần đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!