Mua nhẫn xong, Chu Ôn Dục lại dắt cô đi ăn ở một nhà hàng rất đắt đỏ.
Giản Ương cảm thấy dạo gần đây anh tiêu xài quá mức xa hoa: "Bây giờ kinh tế đang suy thoái, kiếm tiền không dễ đâu..."
Cô vừa nói xong, Chu Ôn Dục đã nghiêm túc gật đầu một cái, tiện tay gọi thêm một đĩa tôm viên kem giá ba trăm tám mươi tệ.
Cuối cùng ba phần tư đĩa tôm đó chui hết vào bụng Giản Ương.
Tư bản khốn nạn, làm món ăn ngon như vậy.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Giản Ương ăn xong viên tôm cuối cùng, bình tĩnh tìm đường lui: "Đắt cũng có cái lý của nó."
Lúc cô ăn, Chu Ôn Dục chống cằm nhìn cô chăm chú như đang ngắm mèo ăn pate trong video mạng.
Phần lớn thời gian Chu Ôn Dục rất hòa nhã, hiếm khi phản bác cô, cũng không giống đa số đàn ông mà Giản Ương từng gặp, luôn thích huênh hoang bày tỏ quan điểm của mình.
Nhưng chỉ là phần lớn thời gian, thỉnh thoảng anh sẽ đột nhiên trở nên chua ngoa, so đo, khiến Giản Ương không kịp trở tay.
Ví dụ như lúc đi siêu thị sau bữa tối, Giản Ương nói với anh về Lý Chí Văn.
Cô chưa từng kể với Chu Ôn Dục về người này, liền lược bỏ hết chuyện cũ, chỉ kể từ lúc cậu ta bị hủy tư cách phỏng vấn.
Cô bình luận: "Bây giờ con người đáng sợ thật, chuyện gì cũng có thể bị bới móc ra để tố cáo."
Ý Giản Ương chỉ là than thở xã hội hiện tại hiểm ác, lòng người không như xưa, đặc biệt là tính cách Chu Ôn Dục ngoài mặt thì bốc đồng, đôi khi vẫn nên thu liễm một chút, đừng kết thù với người khác quá nhiều.
Ai ngờ đang chăm chú xem nguồn gốc của mấy quả việt quất, Chu Ôn Dục bỗng quay đầu nhìn cô: "Em thấy tiếc cho cậu ta?"
"Không phải, em chỉ muốn nhắc anh..."
"Cậu ta dơ bẩn như vậy, không đáng bị tố cáo à?"
Giản Ương toát cả mồ hôi: "Cậu ta đáng đời nhưng mà xã hội giờ khí thế hung hăng quá, chúng ta thường ngày cũng nên bớt gây thù chuốc oán đi."
Chu Ôn Dục rũ mắt xuống: "Cậu ta nên thấy may mắn vì được sinh ra ở Trung Quốc."
"Ý anh là gì?"
Chu Ôn Dục thân mật véo má cô một cái: "Bé cưng, còn muốn ăn gì nữa không?"
Giản Ương lúc này mới để ý đến xe đẩy gần như sắp đầy, vội vàng đẩy lưng anh: "Đủ rồi đủ rồi!"
Căn hộ họ ở là do Giản Ương thuê chung với người khác vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, một căn hộ hai phòng một phòng khách không lớn cũng chẳng nhỏ.
Nhưng sau khi bạn cùng phòng đổi việc và chuyển đi, Chu Ôn Dục đã dọn vào ở cùng cô.
Một khi bước vào không gian riêng tư, dường như chính là tín hiệu cho việc Chu Ôn Dục "hóa thú".
Vừa vào cửa, túi đồ siêu thị rơi xuống đất.
Anh lập tức ôm cô hôn lấy hôn để.
Một tay đỡ mông cô, hơi đẩy về phía trước, hai chân cô liền tách ra, bị ép vòng qua hông anh.
Từ cửa hôn tới tận ghế sofa.
Chu Ôn Dục rất có kỹ xảo khi ngậm lấy môi trên của cô, răng thỉnh thoảng cắn nhẹ lớp da nhỏ bé ấy, đầu lưỡi xoay vòng ma sát, đôi khi cạ mạnh qua khiến Giản Ương run lên vì nhạy cảm.
Một nụ hôn rất dâm loạn, ngập tràn ám chỉ đòi hỏi t*nh d*c.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!