Kỳ nghỉ hè ở Kinh Thị không chỉ nóng bức mà còn đông nghịt người, đi đâu cũng chen chúc chật chội.
Sau khi gọi điện thoại xác nhận với Đường Tranh là đã đón được Siles, Giản Ương liếc nhìn đồng hồ trước khi khởi hành. Đúng như cô dự đoán, bây giờ là mười rưỡi sáng.
Vừa kịp đến nhà hàng đã đặt trước để ăn trưa, sau đó bắt đầu lịch trình.
Giản Ương đạp chân ga lái xe vào đại lộ, đầu óc chạy hết công suất để rà soát xem có sơ suất gì không, bắt đầu từ vé vào cửa các điểm tham quan lớn.
Hiện tại các điểm du lịch đều quá tải, cần đặt vé trước. Giản Ương đã đặt vé cho mình, cũng tìm hiểu kỹ rằng du khách nước ngoài không cần đặt trước, có thể đến quầy vé mua trực tiếp trong ngày.
Vé tham quan không có vấn đề gì, tiếp đến là ăn ở, Giản Ương rà soát lại từng mục, chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa.
Cô cảm giác chàng trai ngồi bên cạnh, người vẫn luôn ngoan ngoãn từ lúc xuống máy bay đến giờ, đang lén lút quan sát mình.
Bình thường Giản Ương không mấy nhạy cảm với ánh nhìn của người khác.
Nhưng người nước ngoài đều như vậy sao? Nhìn người ta mà không hề kiêng dè, ánh mắt dính chặt lên da thịt, lại còn đẹp đến thế, đôi mắt hơi ánh xanh lam nhìn cô như một loài động vật nhỏ.
Giản Ương vẫn còn nhớ cảm giác lúc nãy bị anh ôm ở sân bay, trên người anh tỏa ra mùi hương ngọt ngào tươi mát, sạch sẽ vô cùng.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo như thiên sứ, nhưng trái ngược lại là vóc dáng cao lớn vững chãi, một cánh tay cũng đủ để ôm trọn cô vào lòng.
Nghĩ đến đây, trái tim vốn lạnh hơn cả con dao mổ cá ở siêu thị, chỉ biết nghĩ đến kiếm tiền của Giản Ương cũng lỡ mất vài nhịp.
Phải cố gắng trấn tĩnh lại, cô mới gạt bỏ được những tạp niệm này để tiếp tục lái xe.
Nhưng trong xe cứ im lặng mãi thế này cũng không ổn.
Giản Ương tuy hướng nội nhưng tự biết mình phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Lấy hết can đảm, cô mở lời, dùng tiếng Anh giới thiệu cho anh về những địa điểm sẽ đi chơi, còn hỏi anh có kiêng khem gì không.
Anh rất ngoan, cái gì cũng gật đầu, hỏi kiêng gì thì lắc đầu: "Tôi nghe theo Ương Ương hết."
Càng giống một con vật nhỏ ngoan ngoãn hơn...
Chàng thiếu niên chống tay lên cửa sổ. Nếu Giản Ương biết nhìn hàng hiệu một chút, cô sẽ nhận ra chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay anh trị giá 6 triệu tệ, đáng tiếc là cô không biết.
Ngón tay Chu Ôn Dục chậm rãi xoay dây đồng hồ.
Mười vạn tệ, bao gồm cả tiền lương hướng dẫn viên du lịch, chơi trong bảy ngày.
Cũng thú vị đấy.
Anh cong mắt cười, nhanh chóng nhập vai: "Mẹ tôi còn nói gì với em nữa không?"
Giản Ương hồi tưởng lại.
"Siles dạo này rất phản nghịch, rất không nghe lời, ngày nào cũng lêu lổng ngoài đường với đám bạn nhạc công, tổ chức tiệc tùng ầm ĩ trong nhà, tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi!"
"Tóm lại là có thể đưa nó đi chơi bao lâu thì cứ đi bấy lâu, sau đó đưa nó sang Hồng Kông, tốt nhất là cả mùa hè này đừng để tôi nhìn thấy mặt nó!"
Đây là tin nhắn Bối Lỵ gửi cho Đường Tranh, thực chất là muốn thuê người trông chừng đứa con trai ngỗ nghịch.
Nhưng Giản Ương sau đó còn có lịch dạy gia sư khác, tính toán thời gian thì tối đa cũng chỉ có thể dẫn anh đi chơi bảy ngày, sau đó sẽ đưa anh đi Hồng Kông.
Sự chán ghét tràn ngập màn hình khi Bối Lỵ nhắc đến đứa con trai này cho thấy nỗi tuyệt vọng sâu sắc của một người mẹ.
Mặc dù bây giờ Giản Ương chẳng nhìn ra chút phản nghịch nào ở Siles, trông anh ngọt ngào sạch sẽ đến thế cơ mà. Nhưng cô vẫn nói thật: "Mẹ cậu đang giận cậu đấy."
Chu Ôn Dục nghiêng đầu: "Mẹ giận tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!