Chương 6: Tốt nghiệp xong em sẽ có thể kết hôn

Giản Ương nhìn xuyên qua cành hoa hồng Austin, ánh mắt dừng ở góc trên bên phải của nhà kính.

Đó là chỗ đặt camera.

Mỗi lần White xuất hiện, ánh nhìn của ông ta luôn rất rõ ràng.

"Thì ra người Mỹ cũng thích giục cưới à?"

White trả lời rất hài hước: "Trung Quốc chẳng phải có câu yêu đương không lấy hôn nhân làm mục đích thì là lưu manh sao?"

Có vẻ vẫn là một người Mỹ truyền thống đấy. Vậy thì đừng để lại ấn tượng xấu cho ông ta.

Giản Ương dùng một câu trả lời mười người như một để ứng phó: "Tôi với bạn trai vẫn đang là sinh viên, cưới thì còn sớm quá."

"Ý là tốt nghiệp xong thì cưới?"

Giản Ương không biết có phải tư duy của người nước ngoài đều đơn giản như thế không, không nghe ra được sự "trung dung" trong lời nói của người Trung Quốc, lúc nào cũng tự động dịch lời cô từ chối thành một tầng nghĩa khác.

Nhưng cô cũng chẳng định giải thích thêm, bèn hàm hồ: "Cỡ đó đó."

Dù sao sau này cũng không làm nữa, trả lời chẳng chút áp lực.

Đầu bên kia không nói gì nữa.

Chưa đầy vài giây, điện thoại trong túi rung lên một cái, Giản Ương lấy ra xem, là tin nhắn bất ngờ của Chu Ôn Dục.

[Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương Ương^ ^]

Bên dưới còn spam cả loạt ảnh động chú cún nhảy múa, là meme Sylvanian rất hot gần đây.

Giản Ương nhịn cười không nổi: [Anh làm sao vậy?]

[Muốn hôn Ương Ương, nhưng không hôn được.]

[Gif chó con đập bàn.]

Giản Ương gửi lại một sticker mèo hôn gió.

Bởi vì nếu không kịp trả lời thì anh sẽ giận dỗi.

Chỉ là dính người một chút thôi, quen là được.

Trên đầu truyền đến âm thanh, hình như là tiếng ghế bị dịch chuyển.

Giản Ương lập tức phản ứng lại, cô đang lười biếng dưới mí mắt của ông chủ, liền tự giác cất điện thoại.

Dù trong túi vẫn tiếp tục rung, là Chu Ôn Dục gửi thêm mấy tin nữa nhưng cô không xem tiếp.

Giản Ương gọi một tiếng "Ngài White", áy náy xin lỗi, giải thích là vừa nãy đang trả lời tin nhắn gấp.

White phải một lúc sau mới phản hồi.

Tâm trạng ông ta có vẻ không tệ, giọng nói cao lên: "Không sao, ở đây em có thể tự do làm chuyện của mình."

Giản Ương khách sáo nói: "Sao mà được, ngài trả tôi mức lương theo giờ cao như vậy."

"Em xứng đáng."

White vẫn là một người quá đỗi đàng hoàng, Giản Ương nghĩ, không kiềm được mà hỏi ra nghi vấn chất chứa đã lâu trong lòng: "Thật ra tôi chỉ hiểu một chút kiến thức cơ bản về hoa, còn có nhiều người có kinh nghiệm hơn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!