Chương 50: Học cách nghe lời

Mang theo Liik đi đường lớn không tiện, hai người đi đường tắt lòng vòng rồi dừng chiếc xe việt dã ở một vùng ngoại ô vắng vẻ.

Trăng treo trên cao, ánh trăng vằng vặc xuyên qua cửa kính xe.

Trong xe không bật đèn, hai người sát lại rất gần, hơi thở quấn quýt, ánh mắt cũng đan xen vào nhau.

Rõ ràng bình thường là tên chó điên không biết xấu hổ nhất, lời lẽ phóng túng gì cũng dám treo bên miệng, giờ lột bỏ lớp mặt nạ ngụy trang lại như đột nhiên không biết nói năng gì.

Bị Giản Ương nhìn thẳng vào mắt như vậy, ánh sáng xanh trong mắt Chu Ôn Dục dao động, môi anh mấp máy rồi lại mím chặt.

Ánh trăng rọi lên mặt anh, làn da trắng nõn không giấu nổi điều gì. Giản Ương chậm rãi mở to mắt, nhìn vành tai và gò má anh dần nhuốm đỏ.

Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, ôm lấy mặt anh không cho cử động, ghé sát vào nhìn chằm chằm, tận mắt thấy gò má Chu Ôn Dục ngày càng đỏ đậm.

Giản Ương thề đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Ôn Dục xấu hổ đến đỏ mặt.

Anh thậm chí còn không biết, quy kết điều này cho phản ứng sinh lý, không biết xấu hổ mà sấn tới: "Ương Ương, trong bát sủi cảo em còn bỏ cái gì nữa thế, tự nhiên anh thấy nóng quá."

"Có phải l*m t*nh mới đỡ được không nhỉ?"

"......"

Giản Ương nhéo má anh, không để anh lảng sang chuyện khác: "Anh còn chưa trả lời em. Em hỏi anh, anh có nghe lời không?"

Chu Ôn Dục áp sát cô, má cọ cọ như đám tảo biển quấn người, giọng lầm bầm không rõ: "Ương Ương, hôn anh một cái đi."

Giản Ương kiên quyết không để anh lừa gạt, nhéo tai anh, hỏi bên tai: "Không nghe thấy em nói gì à?"

Thấy không lảng tránh được, Chu Ôn Dục gục đầu vào ngực Giản Ương, giả vờ ngáp một cái: "Tự nhiên buồn ngủ quá bé cưng à, có phải thuốc lại phát tác không?"

Giản Ương tức đến bật cười, trầm giọng xuống: "Không nghe lời thì xuống xe ngay, em với Liik đi đây."

Liik nghe thấy tên mình, ở ghế sau gầm lên một tiếng hưởng ứng. Giản Ương ném cho nó một miếng thịt heo khô thưởng từ ghế trước.

Cô đẩy Chu Ôn Dục: "Anh xuống xe đi, không cần anh nữa."

Nghe đến hai chữ "không cần", Chu Ôn Dục lập tức ngước mắt lên. Giản Ương cũng không còn nhỏ nhẹ đùa giỡn với anh nữa, vẻ mặt nghiêm túc: "Cho nên đến bây giờ anh vẫn không chịu thay đổi bản thân sao?"

Chu Ôn Dục im lặng, ánh xanh nơi đáy mắt chậm rãi chuyển động.

Dáng vẻ anh lúc này hệt như một chú chó con đi lạc đã lâu bên đường, vì chịu quá nhiều tổn thương nên dù nhận được bàn tay thiện ý đưa ra cũng không dám dễ dàng đón nhận.

"Ương Ương, anh cũng không muốn nói dối nữa."

Nghe câu này, tim Giản Ương thắt lại, nhất thời cũng không biết làm sao.

Cô biết vấn đề tâm lý của Chu Ôn Dục rất nghiêm trọng. Không chỉ cô không tin tưởng anh, mà chỉ số tin tưởng của anh đối với cô e rằng cũng chẳng cao hơn là bao.

Hơn nữa trong quan niệm của anh, cô quả thực đã từng "vứt bỏ" anh một lần.

Khi Giản Ương gần như sắp bỏ cuộc, Chu Ôn Dục nói: "Nhưng anh sẽ học cách nghe lời Ương Ương."

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh nhỏ giọng bổ sung: "Tạm thời vẫn chưa thể nghe lời hoàn toàn được."

Tim Giản Ương rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút. Anh có thể thẳng thắn như vậy, ít nhất còn tốt hơn là buông những lời nói dối vô tâm như trước kia.

Những quan niệm khác đã khắc sâu vào xương tủy, nhất thời không thể thay đổi ngay được, Giản Ương có thể hiểu. Ít nhất thái độ hiện tại của anh cũng không tồi, cô có thể hài lòng.

Cô cũng bày ra tư thế sẵn sàng trao đổi: "Chỗ nào không muốn nghe?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!