"Cậu còn nhớ Lý Chí Văn, cái người trước đây viết thư tỏ tình với cậu không?"
Rời khỏi giảng đường, Giản Ương và Phùng Nhược cùng đến căn tin ăn trưa. Trên bàn ăn, Phùng Nhược bất chợt nhắc đến chuyện này.
Đối với người đó, Giản Ương không có chút ấn tượng tốt nào: "Sao vậy?"
Phùng Nhược hạ giọng: "Tớ nghe nói cậu ta bị hủy buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh rồi."
"Hả?"
"Hồi năm kia, cậu ta ra ngoài tìm gái rồi bị người ta báo cảnh sát tạm giữ còn gì."
Chuyện này Giản Ương còn nhớ, năm đó Lý Chí Văn còn bị hủy hết danh hiệu sinh viên ưu tú.
"Nghe nói nhà cậu ta có chút quan hệ, xoay sở một hồi cũng không bị ghi vào hồ sơ. Kết quả là đến đợt công bố điểm thì lại bị người khác lôi ra tố cáo, lần này có làm sao cũng đè không xuống được, chỉ đành hủy tư cách phỏng vấn."
Giản Ương khẽ lắc đầu: "Không biết đắc tội với ai rồi đây..."
"Đáng đời lắm." Phùng Nhược mắng: "Một tên đàn ông bẩn thỉu bắt cá hai tay."
Đúng lúc ấy màn hình điện thoại sáng lên.
Chu Ôn Dục gửi hình bữa trưa để báo cáo, anh không có tiết sáng, đang chơi tennis ở câu lạc bộ.
Chu Ôn Dục còn nói anh đổi xe rồi, lát nữa sẽ qua đón cô.
Giản Ương ăn nhanh phần cơm của mình, nói với Phùng Nhược: "Tớ phải đi rồi, chiều còn đi làm thêm."
"Vẫn là cái biệt thự thần bí đó hả?"
"Ừ."
Giản Ương bỗng thở dài: "Nhưng sắp tốt nghiệp rồi, tớ phải tìm dịp nói lời tạm biệt với ngài White, để ông ấy còn tìm người thay thế."
Phùng Nhược cảm khái: "Công việc vừa nhàn vừa lương cao thế này, sau này biết tìm đâu ra."
Giản Ương gật đầu đồng tình.
Tốt nghiệp rồi, điều khiến cô luyến tiếc nhất ngoài Chu Ôn Dục ra thì chính là công việc làm thêm này.
Nghỉ hè năm hai, vận may từ trên trời rơi xuống, cô nhận được công việc thần tiên này.
Chủ biệt thự là ngài White quanh năm sống ở nước ngoài, đăng tin trên nền tảng tìm người làm vườn lương cao, để chăm sóc hoa cỏ trong nhà kính giữ nhiệt ở sân sau.
Ngài White nói mẹ ông là người Trung Quốc, lúc còn sống đã trồng đầy hoa trong sân, trồng hoa là để tưởng nhớ mẹ mình.
Bà ngoại của Giản Ương từng làm nghề trồng hoa, từ nhỏ cô đã quen chăm sóc cây cối, rất có kinh nghiệm, nên may mắn nhận được công việc này, mức lương theo giờ lên đến năm trăm tệ.
Biệt thự vô cùng xa hoa, rộng lớn lại vắng vẻ, bên trong chỉ có vài người giúp việc Phi Luật Tân rất yên tĩnh.
Giản Ương chỉ từng nghe giọng của ngài White qua điện thoại, trầm thấp, đầy từ tính, tiếng Trung cũng rất tốt, gần như không có khẩu âm.
Nhưng thân phận của ông quá bí ẩn, Giản Ương vẫn luôn giữ cảnh giác cao với công việc này, mỗi lần đều chọn đến vào ban ngày sáng sủa, điện thoại trong túi lúc nào cũng đặt ở chế độ gọi khẩn cấp một chạm.
Sau khi quen với Chu Ôn Dục, cô để anh chở mình đến, rồi ở lại sân sau biệt thự đợi đến khi cô làm xong.
"Ương Ương, em dính anh quá đó."
Hồi đó họ vừa mới yêu nhau, Giản Ương đỏ bừng tai giải thích: "Em sợ nguy hiểm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!