Giản Ương không cảm thấy mình có điểm gì giống với Chu Uyển Ngâm.
Ngũ quan cô nhạt nhòa hơn, vóc dáng cũng nhỏ nhắn hơn Chu Uyển Ngâm. Tính cách cô nhạy cảm do dự, còn Chu Uyển Ngâm thì rạng rỡ, hoạt bát và tràn đầy sức sống hơn nhiều.
Giản Ương không biết Lyson so sánh kiểu gì mà ra được kết luận "giống nhau", cô nghiêng về khả năng ông ta lại muốn thao túng cảm xúc của Chu Ôn Dục.
Nghĩ vậy, Giản Ương làm ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao? Tôi và phu nhân Whitney ư, ngay cả chủng tộc cũng khác nhau mà."
Lyson nhận lấy khăn ướt Wendy đưa, lịch sự nói lời cảm ơn, rồi quay sang nhìn cô, cười cười, giọng nói bình thản: "Siles chưa nói với cô sao? Mẹ của nó, cũng là vợ tôi..."
Một tiếng động lớn vang lên, là Chu Ôn Dục đá bay chiếc ghế trước mặt.
Anh đột nhiên gây ra tiếng động lớn như vậy khiến mọi người trong nhà đều giật mình kinh hãi.
Lyson lắc đầu, thở dài: "Siles, cha đã xem báo cáo tâm lý mấy năm nay của con, tình trạng vẫn luôn không tốt lắm."
Vừa nói ông ta vừa nhìn Wendy và những người khác với vẻ áy náy, lịch sự nói: "Xin lỗi mọi người."
Cuối cùng Giản Ương cũng hiểu được phần nào tại sao thái độ của người hầu trong trang viên đối với Chu Ôn Dục lại kỳ lạ như vậy.
Ngoài việc bản thân Chu Ôn Dục cảm xúc không ổn định, nguyên nhân sâu xa hơn có lẽ còn do sự thao túng và tẩy não quanh năm suốt tháng của Lyson.
Ông ta không ngừng dùng lời nói và hành động để ám thị họ rằng Chu Ôn Dục là một bệnh nhân tâm thần.
Những hành vi phát tiết điên cuồng khi Chu Ôn Dục sụp đổ đều có thể bị coi là phát bệnh. Họ vừa tránh anh như tránh tà, lại càng coi nhẹ mọi cảm xúc của anh, cho rằng Chu Ôn Dục chỉ là đột nhiên phát bệnh tâm thần mà thôi.
Lyson dễ dàng chọc giận Chu Ôn Dục, sau đó ra vẻ người cha nhân từ, nhún vai với mọi người: "Con trai tôi bị bệnh tâm thần, mong mọi người thông cảm."
Sống lưng Giản Ương đột nhiên lạnh toát.
Cô lại nghĩ đến một sự thật đáng sợ hơn nữa. Chuyện Lyson giam cầm Chu Uyển Ngâm, tại sao tất cả mọi người, bao gồm cả Wendy đều không cảm thấy có vấn đề gì?
Thậm chí khi Lyson nói Chu Uyển Ngâm là vợ ông ta, Wendy cũng không thấy lạ.
Chu Uyển Ngâm thông minh như vậy, sao lại bị vây chết ở nơi này? Trong những trang nhật ký bị xé bỏ rốt cuộc chứa đựng điều gì?
Lyson thản nhiên ngồi đối diện Giản Ương, nhẹ nhàng vỗ đùi Cloan một cái. Đứa trẻ bên cạnh đã mong chờ từ lâu, hai mắt lập tức sáng rực lên, chạy tới gọi một tiếng "Daddy."
Cloan không chút do dự sà vào lòng Lyson, động tác ngước nhìn ông ta đầy sùng bái khiến Giản Ương khẽ nhíu mày.
Cậu bé sở hữu khuôn mặt giống Chu Ôn Dục, nhưng cách Lyson đối xử với đứa trẻ này lại giống như đang nuôi một con cún con biết nghe lời.
Lyson một tay xoa đầu Cloan, vừa cười nhạt hỏi: "Cô Giản, Siles gặp được cô là phúc khí của nó."
"Siles từ nhỏ tính tình đã không tốt lắm, giờ nó có nghe lời cô không?"
Ngoại trừ câu tiếng Trung sứt sẹo lúc mới vào cửa, Lyson vẫn luôn dùng tiếng Anh giao tiếp với cô. Giản Ương đoán tiếng Trung của ông ta không tốt, hoặc nói thẳng ra là không biết tiếng Trung.
Giản Ương cảm thấy Chu Ôn Dục gục đầu vào vai mình, thì thầm vào tai cô bằng tiếng Trung: "Ương Ương, anh sẽ nghe lời, rất nghe lời."
Cho nên đừng nghe Lyson.
Đừng từ bỏ anh.
Từ khi Lyson xuất hiện, Chu Ôn Dục giống như bệnh nhân bị kích động, càng không kiểm soát được cảm xúc hơn bình thường. Giây trước còn mất kiểm soát đá bay ghế, giờ lại nắm chặt lấy cô, hấp thu năng lượng từ cô.
Giản Ương nhìn lại Lyson, oán trách nói: "Không đâu, anh ta không nghe lời, thường xuyên làm những việc rất quá đáng."
Eo cô bị Chu Ôn Dục siết chặt ngay lập tức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!