Chương 47: Vậy thì giết anh ta đi

Wendy nhìn đồng hồ, đã 2 rưỡi chiều.

Phòng ngủ vẫn còn vài chỗ cần bổ sung và cải tạo. Giản Ương đã dặn sau 2 rưỡi chiều có thể trực tiếp gõ cửa phòng ngủ, cô sẽ kết thúc giấc ngủ trưa trước giờ đó để xử lý công việc.

Canh chuẩn thời gian, Wendy giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, phía sau là người hầu đang ôm một tấm thảm rộng.

Kiểu dáng tấm thảm là do Wendy đích thân lựa chọn sau khi hỏi ý kiến Giản Ương vào buổi sáng. Lúc đó Giản Ương xua tay, bảo cô không rành mấy thứ này, chỉ cần chất liệu mềm mại và màu sắc sáng sủa là được.

Giản Ương là người chủ dễ nói chuyện nhất mà Wendy từng gặp trong suốt thời gian làm việc.

Wendy lập tức dốc hết nhiệt tình, cho người đo đạc kích thước phòng ngủ, liên hệ với hãng thảm để cắt may. Bên kia làm việc rất hiệu quả, mới 2 giờ chiều mà tấm thảm mới đã được đưa tới.

Bên trong vẫn im ắng, Wendy lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cô Giản?"

Vẫn không có động tĩnh gì.

Bà đoán có lẽ Giản Ương vẫn chưa dậy, đang định ra hiệu cho người phía sau quay về thì từ trong phòng vọng ra một tiếng chửi khàn đặc, kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ.

Wendy khựng lại, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhớ tới lúc Giản Ương đang ngủ thì Chu Ôn Dục bất ngờ trở về.

Anh xuất hiện quá đột ngột, như một cơn gió lướt qua đại sảnh rồi ma mị bước vào thang máy biến mất tăm.

Trước đây anh cũng luôn hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần như vậy. Người hầu chỉ vô tình làm việc gần đó cũng có thể bị Chu Ôn Dục quát tháo, bắt tránh xa ra, không được nhìn trộm anh.

Quả thực có khổ mà không nói nên lời, lâu dần, mọi người cứ thấy anh là tự giác tránh xa.

Nếu không phải đột nhiên nghe thấy âm thanh này, Wendy suýt chút nữa đã quên mất việc Chu Ôn Dục đã về.

Hiểu ra chuyện gì có thể đang xảy ra bên trong, sắc mặt Wendy thay đổi. Bà thầm mắng một câu "thằng nhãi ranh" trong lòng, rồi giơ tay ra hiệu rời đi.

Một lúc lâu sau.

Thang máy "tinh" một tiếng, có người bước ra.

Chu Ôn Dục đã thay quần áo, hiện tại đang mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình. Tóc vẫn còn ướt sũng, có vẻ như vừa tắm xong, một bên má hơi ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa bị tát.

Chu Ôn Dục chỉ phân phó một câu: "Thảm trên lầu xấu quá, tôi vứt rồi, các người thay cái mới ngay bây giờ đi."

Người hầu không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng trải tấm thảm lông cừu New Zealand mới tinh lên sàn phòng ngủ.

Wendy liếc nhìn Giản Ương đang nằm trên đầu giường, cô quay mặt đi, không hề nhìn về phía này lấy một cái.

Người hầu đi rồi, Giản Ương vùi mặt vào gối, người vẫn còn run lên vì giận.

Chu Ôn Dục ngồi bên cạnh, ngón tay nghịch tóc cô.

Giản Ương gạt phắt tay anh ra, sắc mặt lạnh như băng: "Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Trong mắt Chu Ôn Dục lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng miệng vẫn cố tình dùng giọng nói ngọt ngào chọc vào nỗi xấu hổ của cô: "Nhưng bé cưng xinh đẹp lắm mà."

"Ương Ương là bé cưng của anh, tè lên người anh, anh cũng thích."

"Bé cưng tè dầm là chuyện bình thường mà..."

Giản Ương đột ngột ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Cô cảm thấy da mặt Chu Ôn Dục ở phương diện này đúng là dày đến mức thượng thừa. Lười chẳng buồn tốn sức mắng anh nữa, trong đầu cô giờ chỉ muốn anh biến đi cho khuất mắt.

Tay cô cũng đẩy anh ra đầy kháng cự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!