Cánh cửa phòng trà mở ra.
Nhìn thấy Cloan trong lời Wendy, Giản Ương nheo mắt, ngẩn người hồi lâu.
Cô từng xem ảnh hồi nhỏ của Chu Ôn Dục ở chỗ Bùi Quan Ngọc. Anh từ nhỏ đã đẹp trai, Giản Ương chưa từng thấy ai có thể giống anh đến mức này.
Đứa trẻ trước mắt này giống Chu Ôn Dục đến bốn, năm phần, giống đến mức Giản Ương phải nghi ngờ liệu đây có phải là con rơi của anh hay không.
Nhưng nhìn kỹ lại, nét lai Tây trên mặt Cloan ít hơn một chút, màu tóc sẫm hơn, gần như đen tuyền, tròng mắt màu hổ phách, trông gần như một người châu Á thuần chủng.
Cậu bé mặc bộ áo vest và sơ mi tinh tế, vẻ mặt điềm tĩnh, bước tới lễ phép chào hỏi: "Hi, Siles, Ms. Giản."
Ở đây không có thói quen gọi anh chị, gặp mặt cơ bản là gọi thẳng tên. Nhưng lễ nghi của Cloan chu đáo vượt quá lứa tuổi, cậu ấy nhanh chóng chuyển sang tiếng Trung một cách thuần thục, chững chạc đưa tay ra: "Rất vui được gặp chị, chị Giản Ương. Em là em trai của Siles, cha bảo em tới đây làm quen với chị, sau này mong chị chiếu cố nhiều hơn."
Cloan vừa mở miệng đã thấy hoàn toàn khác biệt với Chu Ôn Dục.
Khí chất xuất chúng, lễ nghi chu toàn, lại còn sử dụng tiếng Trung lưu loát như vậy, đúng là kiểu con nhà gia giáo thượng lưu mà Giản Ương hay tưởng tượng.
Dù không biết ông bố hổ mặt cười của Chu Ôn Dục đưa Cloan đến đây với mục đích gì, nhưng Giản Ương sẽ không giận cá chém thớt lên đầu một đứa trẻ. Cô định đưa tay ra bắt tay cậu bé thì bàn tay nhỏ của Cloan đã bị Chu Ôn Dục gạt phăng đi.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay như gọi cún con: "Lại đây chút, cho tôi xem nào."
Thái độ của Chu Ôn Dục rất ngạo mạn, nhưng Cloan vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, gật đầu bước tới gần: "Anh muốn xem cái gì?"
Lễ nghi của hai người đặt lên bàn cân, cao thấp lập tức phân rõ.
Giản Ương nhìn Chu Ôn Dục quét mắt khắp người cậu bé, sau đó cười tủm tỉm ghé sát vào hỏi: "Mẹ mày tên gì?"
Cloan trả lời: "Lâm Vận. Mẹ em quê gốc ở vùng sông nước Giang Nam của đại lục, nên tên mẹ được lấy từ ý 'thủy vận Giang Nam'."
Rõ ràng trông mới sáu bảy tuổi, nhưng trình độ tiếng Trung của cậu bé, Giản Ương cảm thấy còn cao hơn Chu Ôn Dục không ít. Giới thiệu tên mẹ còn biết dùng thành ngữ "thủy vận Giang Nam" đầy thi vị như thế.
Tiếng Trung của Chu Ôn Dục chỉ dừng ở mức giao tiếp khẩu ngữ, anh căn bản không biết dùng mấy thành ngữ thơ mộng kiểu này. Thơ ca, thành ngữ nghiêm túc thì mù tịt, lúc tức giận chỉ biết treo mấy từ "tiện nhân", "đồ đê tiện" bên miệng, nhưng mấy từ ngữ hạ lưu trên giường thì học nhanh lắm.
Có một buổi chiều tà, họ tản bộ trong khuôn viên trường đại học A.
Hoàng hôn hôm đó đẹp lạ thường, mặt trời lặn xuống phía Tây, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời. Lúc ấy Giản Ương đang học lịch sử nhà Đường, cái tính văn nghệ sĩ nổi lên, vô thức ngâm một câu thơ của Lý Thế Dân lúc về già: "Tà dương dục lạc xứ, nhất vọng ảm tiêu hồn." (1) (Nơi tà dương sắp lặn, nhìn một cái buồn tiêu hồn)
Chu Ôn Dục cọ cọ đầu vào vai cô, ôm eo cô hào hứng hỏi: "Tiêu hồn? Đi đâu tiêu hồn?"
Ý tứ hạ lưu tràn ngập trong mắt anh khiến nỗi u sầu vì cảnh đẹp hoàng hôn của Giản Ương tan biến trong tích tắc.
Cô nén xúc động muốn trợn mắt, tát một cái vào đầu anh để đánh bay đám trùng dâm trong não anh ra ngoài: "Rảnh rỗi thì đọc sách đi."
Hoàn hồn khỏi ký ức, Giản Ương quan sát kỹ ngũ quan của Cloan.
Không ngờ mẹ của Cloan cũng là người Hoa. Cung mày của cậu bé và Chu Ôn Dục có lẽ đều giống Lyson hơn, vì so với người châu Á thì sâu hơn nhiều. Nhưng Giản Ương cảm thấy đôi mắt Chu Ôn Dục ngọt ngào hơn, đường nét khuôn mặt cũng hài hòa xinh đẹp hơn.
Cô đang định nói chuyện xã giao vài câu thì Chu Ôn Dục bên cạnh thình lình buông một câu lơ đãng: "Mẹ mày giờ còn sống không?"
Thật sự quá vô lễ. Giản Ương nheo mắt, kéo tay áo anh. Chu Ôn Dục thuận thế nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau.
Cloan lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói: "Mẹ em vẫn đang làm việc tại tập đoàn, hiện là Giám đốc vận hành khu vực châu Á
- Thái Bình Dương."
"Cha nói với em rằng mẹ em rất ưu tú, là cánh tay phải đắc lực mà cha tin tưởng."
Chu Ôn Dục nheo mắt, kéo dài giọng: "Lợi hại thế cơ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!