Đêm nay, Giản Ương rốt cuộc đã có một giấc ngủ ngon nhất kể từ khi gặp lại Chu Ôn Dục.
Chu Ôn Dục có một thói quen tốt đáng được khen ngợi, đó là tắm rửa rất thường xuyên. Cứ từ ngoài về là anh đều đi tắm, không cần dùng nước hoa nhưng mùi hương trên người luôn rất sạch sẽ.
Giản Ương chỉ cần ngửi nhẹ là đã thấy dễ chịu, vơi bớt nỗi sợ hãi khi bị bóng đè.
Đồng thời, mặt và cổ cô nhột nhạt, Chu Ôn Dục cũng đang hít sâu mùi hương của cô, cơ thể anh không tự chủ được mà áp sát lại gần.
Giản Ương quên mất mình đã đọc ở đâu về giả thuyết này. Mỗi người đều tiết ra pheromone, tạo thành mùi hương sinh lý độc đáo của riêng mình. Thích mùi hương của một người, thực chất là sự lựa chọn của gen.
Lý trí Giản Ương biết rõ anh là tên khốn nguy hiểm, lắm mưu nhiều kế, luôn tìm cách chiếm quyền chủ động, kiểm soát và đùa bỡn cô. Nhưng tứ chi cô lại không nghe theo sự điều khiển mà tự động áp sát vào anh, thần kinh cũng được mùi hương quen thuộc ấy trấn an.
"Bé cưng, ngủ ngon." Chu Ôn Dục cọ cọ vào cổ cô, lầm bầm không rõ tiếng.
Giản Ương nhắm mắt lại, ý thức cũng chìm dần.
Một đêm không mộng mị.
Khi cô tỉnh lại đã là sáu giờ rưỡi sáng. Chu Ôn Dục cử động khiến Giản Ương tỉnh giấc, cô cũng vừa vặn ngủ đủ giấc nên mở mắt ra.
Thấy cô đã tỉnh, Chu Ôn Dục nhếch môi cười đầy bất ngờ, cả người to lớn nhào tới ôm chầm lấy cô một cách thân mật: "Bé cưng bé cưng bé cưng ~ chào buổi sáng."
"Tối qua anh mơ đẹp lắm, không còn ác mộng nữa."
"Ương Ương đoán xem anh mơ thấy gì?"
Ồn ào đến mức đau cả đầu.
Giản Ương tuy đã tỉnh nhưng người vẫn còn nặng trĩu. Cô không thể không cảm thán thêm lần nữa về sức trâu bò của anh. Mấy chục tiếng đồng hồ không chợp mắt, ngủ một giấc dậy lại tràn đầy năng lượng như chưa từng mệt mỏi.
Đã là cuối tháng mười một, trời lại còn sớm, nhiệt độ ở California chỉ mười mấy độ C.
Anh đá văng chăn ra, thân trên chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, vậy mà người vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Giản Ương nghe Chu Ôn Dục lải nhải bên tai, kể rằng trong mơ anh đã thay cho cô chiếc váy bánh kem màu hồng, cùng chụp ảnh với cả đàn cừu con. Bọn họ cạo rất nhiều lông cừu, làm thành áo len và một tấm thảm lông cừu siêu to.
Tấm thảm rất mềm, bọn họ l*m t*nh trên đó, cô quỳ trên thảm nên đầu gối không bị tím tái...
Giản Ương ngắt lời thẳng thừng: "Được rồi, câm miệng."
Lại một ngày mới bắt đầu, mặt trời mọc lên, ánh nắng xuyên qua rèm cửa và màn che, vài tia nắng vương trên gò má và ngọn tóc Chu Ôn Dục.
Bị mắng, anh nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô đầy vô tội.
Tóc anh xù lên, lộn xộn. Anh rất ít khi cố tình chải chuốt tóc tai, màu tóc nâu sẫm tự nhiên trông đẹp hơn nhuộm rất nhiều.
Hồi Chu Ôn Dục bị "lừa sạch tiền", tóc mái dài che khuất tầm mắt, Giản Ương đã dẫn anh đi cắt tóc ở một tiệm bình dân trong ngõ nhỏ với giá mười tệ cả gội sấy cắt.
Tay nghề thợ cắt tóc thảm không nỡ nhìn, tóc mái bị cắt nham nhở như chó gặm. Giản Ương nhìn mà không nỡ, nhưng Chu Ôn Dục lại có khuôn mặt đẹp đến mức siêu thực, chỉ cần vuốt vuốt vài cái là lại đẹp trai ngời ngời bất chấp kiểu tóc.
Bây giờ cũng vậy.
Chu Ôn Dục tùy tiện cào cào mái tóc trước mặt cô.
"Càng nói càng nóng, bé cưng." Ánh mắt anh lưu luyến trên người cô, l**m môi nói đầy ẩn ý, "Thật sự nóng quá đi, anh muốn c** q**n áo, em có muốn không?"
Vừa nói Chu Ôn Dục vừa cởi phăng chiếc áo trên người ra trước mặt cô, ném sang một bên. Lộ ra bờ vai rộng thẳng tắp, xương quai xanh quyến rũ cùng những thớ cơ bắp săn chắc, đường nét hoàn hảo như tượng tạc.
Ánh mắt Giản Ương trượt từ cơ ngực, cơ bụng xuống dưới, lướt qua g*** h** ch*n anh, nơi có thứ đang cùng chủ nhân thức giấc và nhảy dựng lên chào cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!