Chương 44: Sao có thể sống thiếu Ương Ương được

Từ Los Angeles chạy đến San Francisco mất khoảng sáu, bảy tiếng đồng hồ lái xe.

Mặt trời đã nhô lên, vầng thái dương đỏ rực tỏa sáng, chiếu rọi khắp mặt đất.

Chu Ôn Dục mở cửa ghế lái, nhấc chân dài định bước lên xe. Giản Ương túm chặt lấy áo anh: "Anh xuống đi, để tôi lái."

Anh không biết đã bao lâu rồi chưa chợp mắt, lúc ngắm bình minh còn ngủ gật được, Giản Ương không yên tâm để anh lái tiếp. Hơn nữa cung đường này quanh co khúc khuỷu, lại không có rào chắn, cô sợ anh đột nhiên phát bệnh chán sống rồi lao xe thẳng xuống biển.

Chu Ôn Dục không chịu, nhướng mày nói: "Đây là chiếc việt dã Liik độ của anh, bé cưng lái nổi chiếc xe lớn thế này không?"

Giản Ương đón lấy ánh mắt anh: "Lúc tôi lái xe tải cỡ lớn giúp Triệu Lâm giao hàng, anh còn chưa biết đang phát điên ở cái xó xỉnh nào đâu."

Chu Ôn Dục nhếch môi, trong mắt lóe lên tia thích thú: "Hóa ra Ương Ương lợi hại thế cơ à."

Nhưng anh vẫn đứng đó không chịu tránh ra: "Thế Ương Ương có mang bằng lái không? Không có bản gốc và bản dịch công chứng là phạm luật bang đấy nhé."

Giản Ương cảm nhận được sự chống đối và phản kháng đầy lươn lẹo của Chu Ôn Dục.

Giống như thời kỳ yêu nhau trước đây, Chu Ôn Dục lại có ý đồ bao trọn mọi việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô, muốn biến cô thành một đóa hoa quen dựa dẫm vào anh, không thể tự gánh vác cuộc sống. Anh quá giỏi bắt mạch bốc thuốc, biết cô từ nhỏ đã khao khát được người khác thiên vị, được chăm sóc tỉ mỉ, liền lợi dụng những điểm yếu này để từng bước khống chế cô.

Giản Ương đã nếm trải sự ngọt ngào trong đó, nhưng cũng hiểu rõ sự nguy hiểm đi kèm.

Cô không chớp mắt, túm lấy tai anh xách đầu Chu Ôn Dục xuống: "Anh còn mặt mũi nói chuyện phạm pháp với tôi à? Anh là người tuân thủ pháp luật chắc?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Chu Ôn Dục đảo nhẹ, không biết lại đang ủ mưu tính kế gì. Giản Ương nhìn ngứa mắt, đấm cho một phát cắt ngang: "Mau cút xuống, để tôi lên xe."

Anh bỗng bật cười không kìm được, l**m môi nói: "Ương Ương bây giờ hung dữ thật đấy."

Miệng thì nói vậy, nhưng anh đã không kìm được mà dán lại gần, hôn mạnh lên môi cô một cái. Hơi thở nóng bỏng ập tới, trong mắt anh tràn ngập ánh sáng bức người, cứ như một chàng trai mới lớn vừa biết yêu.

Giản Ương bước một chân lên ghế lái, điều chỉnh độ cao ghế ngồi, sờ thử các nút bấm cho quen tay.

Trong lúc cô đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thì Chu Ôn Dục đứng một bên nhàn nhã quan sát, không đưa ra bất kỳ gợi ý nào, chỉ đợi cô mở lời cầu cứu. Biết tỏng anh cố tình, Giản Ương chẳng thèm liếc mắt, tiếp tục mò mẫm.

Xe việt dã cỡ lớn, cảm giác lái nặng hơn xe thường. Đường biển uốn lượn với vô số khúc cua hình chữ S, quả thực không dễ lái chút nào.

Chuẩn bị xong xuôi, Giản Ương hít nhẹ một hơi, đạp chân ga.

Vừa đạp xuống, chiếc xe lao vút đi như tên bắn.

Giản Ương hơi mở to mắt, nhận ra có điều bất ổn.

Cô thật không ngờ tên tội phạm ngoài vòng pháp luật này lại còn độ cả động cơ và chân ga!

Khung gầm xe việt dã vốn đã cao to, không thích hợp chạy tốc độ cao như vậy. Một khi quá tốc độ, tính ổn định sẽ kém đi, cả chiếc xe như đang bay. Giản Ương tuy từng lái xe tải nhưng chưa từng lái xe độ kiểu "bán mạng" thế này.

Ngay giây sau khi sắc mặt cô thay đổi, Chu Ôn Dục ngồi bên cạnh đã cười lớn: "Bé cưng sợ không? Cần giúp đỡ không nào?"

Giản Ương trấn tĩnh lại, nhanh tay đánh lái, chân ga cũng dè dặt hơn. Nhưng chân cô vẫn còn run vì bị tên cầm thú này hành hạ đến nhũn cả ra.

Chu Ôn Dục ghé sát tai cô, ngọt ngào hỏi: "Bé cưng có muốn anh giúp một tay không?"

Giản Ương lạnh giọng quát: "Câm miệng, đừng làm phiền tôi."

Chu Ôn Dục nhún vai, chống cằm ngồi bên cạnh xem kịch vui.

Cô vừa đạp phanh, vừa kiểm soát tốc độ và thân xe đang chồm lên. Tiếp tục cẩn thận thích ứng, mớm ga, cuối cùng cũng tìm ra chút cảm giác. Đến khi xe chạy êm, phía trước cũng không có khúc cua gấp, Giản Ương mới thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!