Chương 43: Làm người bạn trai ngoan ngoãn của cô

"Em có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?" Thời Tuế nhìn sắc mặt Giản Ương, lo lắng hỏi nhỏ bên tai cô.

Trong quy trình sản xuất điện ảnh, bất kể tổ nào, từ mỹ thuật, dựng hình 3D cho đến kỹ thuật bắt chuyển động, đều không thể thiếu sự tham gia trao đổi của Giản Ương.

Tiếng Anh của cô tốt, gu thẩm mỹ cao, tiếp thu mọi thứ cực nhanh, lại còn sở hữu khả năng lý giải và trí tưởng tượng vượt xa kỳ vọng của Thời Tuế, luôn là người nắm bắt ý tưởng của cô ấy nhanh nhất. Không chỉ vậy, Giản Ương còn có thể tối ưu hóa logic kịch bản vốn có, hoàn thiện thiết lập nhân vật và lời thoại, lồng ghép thêm nhiều yếu tố nhân văn cùng lịch sử. Thuê cô chẳng khác nào bỏ ra một phần lương mà mời được cả một ban cố vấn.

Nhưng hai ngày nay, Thời Tuế để ý thấy Giản Ương cứ đứng một lúc là phải khom lưng cho đỡ mỏi, thi thoảng lại lén đưa tay xoa thắt lưng và bắp chân. Cô ấy thừa biết nguyên do, trong lòng thầm mắng Chu Ôn Dục một trận, rồi vừa kéo Giản Ương ra ghế sô pha nghỉ ngơi.

Giản Ương nhận lấy ly nước, nói lời cảm ơn.

Nghe Thời Tuế bảo cho mình nghỉ vài ngày, Giản Ương định xua tay từ chối nhưng Thời Tuế kiên quyết: "Thời gian chúng ta còn nhiều, không cần đuổi tiến độ. Ương Ương, em đừng vội, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe, thứ hai tuần sau hãy quay lại."

Giản Ương đành nhận ý tốt của Thời Tuế, lại cảm ơn lần nữa.

Quả thực công việc hôm nay khiến cô lực bất tòng tâm.

Ở bên cạnh Chu Ôn Dục, cả tinh thần lẫn thể xác của cô đều bị bào mòn khủng khiếp. Ba ngày liên tiếp phóng túng, nghỉ ngơi không đủ, cộng thêm tình cảm khúc mắc kịch liệt, Giản Ương cảm thấy với thể trạng của mình, không ngất xỉu mà vẫn lết được đi làm đã là một kỳ tích lớn của nhân loại rồi.

Ban ngày Chu Ôn Dục nói phải về San Francisco giải quyết công việc, Giản Ương chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh đã bảo tối sẽ bay về tìm cô. Tuy bay giữa hai nơi chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi, nhưng tính cả thời gian di chuyển, đi đi về về ít nhất cũng mất ba tiếng đồng hồ.

Giản Ương không hiểu sao trên đời lại có người sở hữu tinh lực dồi dào như trâu bò đến thế.

"Chính Ương Ương nói mà, yêu xa sẽ không bền lâu." Chu Ôn Dục hiển nhiên thì thầm vào tai cô: "Nên anh muốn ngày nào cũng tới bầu bạn với Ương Ương."

Anh còn nở một nụ cười ra vẻ rất thấu tình đạt lý: "Anh tôn trọng công việc của bé cưng, nên anh đành tự mình vất vả chạy đi chạy lại vậy."

Giản Ương không muốn ngày nào cũng phải gặp mặt đấu trí đấu dũng với anh, lại càng không muốn tiếp tục thỏa mãn d*c v*ng b**n th** của anh, bèn nói thẳng: "Anh không cần làm thế. Tôi đi làm rất mệt, không rảnh để ngày nào cũng ứng phó với anh."

Chu Ôn Dục cắn nhẹ vành tai cô, bất mãn nói: "Không muốn yêu xa là Ương Ương nói, bây giờ không yêu xa nữa lại không muốn gặp anh mỗi ngày."

"Nói gì cũng là anh có lý." Giản Ương đáp: "Hai chuyện này không giống nhau."

Chu Ôn Dục như thể không nghe thấy, tiếp tục dây dưa: "Là chỉ đối với anh mới có yêu cầu khắt khe vậy sao? Còn với Trần Tư Dịch thì em không có yêu cầu gì, thế nào cũng được à? Dựa vào cái gì?"

"Tôi không đồng ý, không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý!"

"Anh muốn tới thì tới, Ương Ương, em không quản được anh đâu." Anh đắc ý hừ một tiếng, dùng đỉnh đầu cọ cọ vào cằm cô.

Chu Ôn Dục cứ lải nhải bên tai, nói mãi không dứt khiến đầu Giản Ương đau ong ong. Sau khi bản tính bại lộ, thói vô cớ gây rối của anh cũng được dịp phơi bày không sót chút nào.

Giản Ương mặc kệ những lời nói nhảm nhí của anh, chỉ nắm lấy một trọng điểm: "Anh hận Trần Tư Dịch đến thế sao? Tôi không thể không nghi ngờ chuyện hôm đó anh lại nói dối tôi. Rốt cuộc anh đã làm gì anh ấy?"

Chu Ôn Dục im lặng trong giây lát, đôi mắt hơi mở to, khó hiểu hỏi: "Anh có thể làm gì chứ? Hôm đó chẳng phải Ương Ương đã gọi điện rồi sao?"

Giản Ương lạnh lùng nhìn anh giả ngây giả dại. Cô trực tiếp tung đòn mạnh: "Cho nên đây chính là điểm khác biệt giữa anh và Trần Tư Dịch."

"Anh ấy sẽ không giống như anh, nói dối hết lần này đến lần khác mà không dám thừa nhận."

Nghe câu này, đồng tử Chu Ôn Dục rung lên, trong mắt thoáng hiện vẻ đau đớn và oán hận, toàn thân ngay lập tức dựng lên những chiếc gai nhọn hoắt.

Anh mở miệng là tuôn ra những lời ngạo mạn, khinh miệt đến mức Giản Ương muốn tát cho một cái: "Loại phế vật tầng đáy như Trần Tư Dịch mà Ương Ương cũng dám đem ra so sánh với anh sao? Em..."

Giản Ương cao giọng: "Tôi không những muốn so, mà tôi còn muốn nói rằng anh kém xa anh ấy!"

Cô chọc thẳng vào nỗi đau của anh mà mắng: "Anh ấy là phế vật tầng đáy, vậy tôi cũng thế. Một kẻ thượng đẳng lợi hại như anh sao lại cứ bám riết lấy loại phế vật tầng đáy như tôi không buông vậy? Sao mà không biết xấu hổ thế hả?"

Tam quan của Chu Ôn Dục vốn dĩ đã lệch lạc. Anh khinh thường tất cả những kẻ yếu hơn mình, cũng chẳng sợ đối đầu trực diện với kẻ mạnh, dù có bị phản phệ anh cũng chẳng màng sống chết. Quy tắc sinh tồn của anh chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi mới là kẻ sống sót.

Giản Ương tuy thương cảm cho hoàn cảnh trưởng thành méo mó của anh, nhưng lại thực sự không thể chịu đựng nổi hành vi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!