Chương 42: Em giết anh đi

Trong giờ làm việc, Giản Ương ở tại căn cứ cùng đoàn đội của Thời Tuế.

Biết rằng sau này không thể làm phiền Thời Tuế thêm nữa, khi chuyển qua đây, Giản Ương cũng mang theo toàn bộ đồ đạc để ở biệt thự.

Thời Tuế sắp xếp chỗ ở cho nhân viên trong đoàn rất chu đáo, đều là những căn hộ đơn thoải mái và yên tĩnh.

Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để dọn dẹp.

Ở đây chỉ có những vật dụng đáp ứng nhu cầu sinh hoạt thường ngày của cô, trong mắt Chu Ôn Dục, có lẽ chúng chỉ là một đống rác rưởi.

Giản Ương mở cửa căn hộ, Chu Ôn Dục liền lẽo đẽo theo sau như hình với bóng.

Từ nãy đến giờ hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Bởi vì Chu Ôn Dục sau khi lau khô nước mắt, với đôi mắt đỏ hoe đã tuyên bố với cô: "Ương Ương đừng nói chuyện với anh nữa, anh muốn chiến tranh lạnh với em."

Giản Ương đương nhiên mặc kệ anh.

Cái miệng anh mà chịu im lặng thì còn gì tốt bằng.

Cãi nhau với Chu Ôn Dục rất mệt mỏi. Vào nhà, Giản Ương rót một cốc nước từ máy lọc, tự mình uống cho nhuận giọng.

Chu Ôn Dục cũng chẳng thèm để ý đến cô, sải bước đi thẳng vào phòng cô.

Ngay trước mặt Giản Ương, anh ngồi xổm xuống, mở vali và tủ quần áo, bắt đầu thu dọn từng món đồ cho cô.

Trước đây mỗi lần Giản Ương nghỉ lễ về nhà, hành lý đều do anh vừa hậm hực vừa thu dọn giúp.

Chu Ôn Dục sẽ tìm các video hướng dẫn sắp xếp đồ đạc trên mạng, nhét đầy vali một cách gọn gàng ngăn nắp, Giản Ương tìm đồ cũng rất tiện.

Sau này tự mình thu dọn, cô đều vô thức sắp xếp y hệt như anh.

Thấy hành động của anh, Giản Ương đặt cốc nước xuống, thông báo: "Tôi vẫn muốn làm việc ở đây, sẽ không đi theo anh đâu."

Lúc nãy ở công ty, cô không muốn làm ầm ĩ lên với anh để rồi lại bị người ta chê cười, nên chỉ đành tạm thời thuận theo.

Giản Ương đã vì anh mà mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, người thân, thậm chí cả những viên cảnh sát xa lạ.

Không biết cứ dây dưa mãi với loại người như Chu Ôn Dục, hình tượng của cô trong mắt người khác sẽ ra sao nữa.

Chu Ôn Dục làm như không nghe thấy, còn dùng sức đóng sầm cửa phòng ngủ lại cái "Rầm", ngăn cách giọng nói của cô.

Y hệt biểu hiện hờn dỗi trẻ con lúc yêu nhau trước kia.

Giản Ương tức đến bật cười.

Bản chất đã lộ ra sạch sẽ rồi, còn ở đây giả vờ giả vịt với cô cái gì?

Giản Ương đứng dậy đẩy cửa vào: "Tôi nói tôi muốn làm việc ở đây, không đi cùng anh, điếc à? Còn giả vờ cái gì?"

Hiện tại cô không thể chịu nổi cái kiểu giả vờ ngoan ngoãn của Chu Ôn Dục.

Cảm xúc này rất phức tạp, nó khiến Giản Ương nhớ lại những lần anh giả vờ đáng yêu để làm hòa trước kia, cảm xúc cứ lặp đi lặp lại.

Thà rằng anh cứ xấu xa hẳn đi còn hơn.

Chu Ôn Dục rũ mắt xuống, đột nhiên hất tung đống quần áo đã gấp gọn.

Anh nghẹn ngào hỏi cô: "Trong mắt em, anh làm cái gì cũng là giả vờ sao?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!