Chương 41: Em luôn làm anh tổn thương

Du thuyền cập cảng, du khách đã tan hết.

Khi ra khỏi khoang, vali hành lý đều do Thẩm Tích Nguyệt chỉ đạo vệ sĩ đẩy giúp Giản Ương, cô ấy còn lo lắng dìu Giản Ương xuống cầu thang.

Kinh nghiệm của Thẩm Tích Nguyệt chỉ dừng lại ở mức "đọc nát sách vở", còn nghe mấy bà chị em kể lể rằng đàn ông ngoài đời thực ra cũng chẳng "được việc" lắm.

Chưa từng thấy ai làm chuyện ấy đến mức Giản Ương đi đứng không vững thế này.

Cô ấy sốt ruột thì thầm: "Ương Ương, cái tên súc sinh Chu Ôn Dục này có phải đã cưỡng ép chị không? Chị... có cần đi bệnh viện không?"

Cổ họng Giản Ương vẫn còn khàn đặc, phía trước cách đó không xa còn có Miên Miên thỉnh thoảng ngoái lại nhìn cô đầy quan tâm.

Không phải lúc thích hợp để nói chuyện, Giản Ương xua tay, khẽ nói: "Chị không sao, về rồi nói sau."

Thẩm Tích Nguyệt ở bên cạnh liên tục xin lỗi, không ngừng tự trách: "Đều tại em, trách em thiếu cảnh giác, còn xúi giục chị đến đây."

"Bây giờ phải làm sao đây..."

"Em họ của em còn bị nhốt, không được thì bảo nó cũng không đến được đâu."

"Hay là em cầu xin ông ngoại em giúp đỡ..."

Phía trước, Thời Tuế vỗ vai Miên Miên, bảo cô bé đi tìm Yến Thính Lễ, còn mình dừng lại chờ Giản Ương và Thẩm Tích Nguyệt đến gần.

Thời Tuế nhìn sắc mặt Giản Ương, ghé sát tai cô thì thầm hỏi có cần thuốc tránh thai khẩn cấp không.

Giản Ương lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Thời Tuế nhíu mày: "Cậu ấy không dùng biện pháp à?"

"Có dùng."

Tuy rằng ngoài mặt có dùng, nhưng Chu Ôn Dục cứ mở miệng ra là đòi có con, Giản Ương hiện tại không tin anh.

Cho dù anh thực sự không giở trò, nhưng với mức độ điên cuồng trong hai ngày qua, cô cũng rất lo "áo mưa" sẽ bị rách.

Mặc dù cuối cùng Chu Ôn Dục còn bơm nước kiểm tra ngay trước mặt cô.

Nhưng trong hai ngày này, tổng cộng dùng bao nhiêu cái Giản Ương căn bản không nhớ nổi.

Anh kiểm tra được mười cái, cô vẫn lo anh giấu những cái bị rách đi không cho cô xem.

Chu Ôn Dục nói dối thành thần, Giản Ương không muốn tin tưởng anh thêm chút nào nữa.

Thời Tuế không hiểu: "Ý em là sao?"

Giản Ương thì thầm giải thích vào tai Thời Tuế, sắc mặt Thời Tuế dịu đi đôi chút, vỗ vỗ lưng cô, bảo sẽ đi mua loại thuốc nhẹ nhàng nhất cho cô.

Nhận được sự quan tâm chăm sóc của Thời Tuế và Thẩm Tích Nguyệt, trong lòng Giản Ương dâng lên một dòng nước ấm.

Xuống khỏi du thuyền, Giản Ương đứng trên cầu thang, nhìn thấy dãy xe cảnh sát dài dằng dặc đỗ dưới đường cái.

Trước mũi chiếc xe cảnh sát đầu tiên, một người đàn ông cao gầy đang đứng quay lưng về phía các cô, bên cạnh là viên cảnh sát trưởng da trắng to lớn.

Bên cạnh họ, Chu Ôn Dục lười biếng dựa vào đầu xe, ngửa đầu lên, tùy ý để lộ những vết đỏ ám muội và vết cào trên cổ.

Chẳng ai dám còng tay anh, anh ung dung như thể sắp đi du lịch ở đồn cảnh sát vậy.

Khi Giản Ương bước ra, Chu Ôn Dục lập tức cảm nhận được mà ngước mắt lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!