Giản Ương đẩy mạnh Chu Ôn Dục ra, lập tức rời khỏi giường. Cô chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua loa, chỉnh trang lại một chút rồi khoác vội chiếc áo khoác, mở cửa chạy vụt ra ngoài.
Quả nhiên cô nhìn thấy Miên Miên đang ngồi trên ghế ăn, chân đung đưa vui vẻ xúc cơm.
Xung quanh cô bé là hàng rào vệ sĩ da trắng cao to đứng vây kín như một bức tường.
Vì không có ai chải đầu cho nên hai bím tóc sừng dê của cô bé đã tuột ra, những sợi tóc tơ mềm mại, lộn xộn rũ xuống sau lưng.
Tuy nhiên tâm thái của cô bé cực kỳ tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi chút nào.
"Miên Miên."
"Chị Ương Ương." Vừa thấy cô, Miên Miên nở nụ cười tươi rói: "Chào buổi sáng ạ!"
Đón lấy ánh mắt của cô bé, Giản Ương cảm thấy áy náy muốn chết.
Chỉ vì cô mà liên lụy đến bao nhiêu người, cô cũng không dám tưởng tượng Thời Tuế sẽ lo lắng đến mức nào.
Cô lao tới ôm chầm lấy Miên Miên, liên tục hỏi: "Em có sao không? Có sợ không?"
"Em không sao đâu ạ. Mấy chú này bảo là đưa em đi tìm chị Ương Ương, mẹ cũng biết chuyện này mà, mẹ còn gọi điện cho bố nữa."
Phía sau lưng, Chu Ôn Dục đã thay một chiếc quần rộng thùng thình hơn để che đi sự khác thường rồi mới bước ra.
Dù chỗ đó c**ng c*ng đến phát đau, nhưng hết cách rồi, anh sắp làm một ông bố tốt, việc giáo dục trẻ con vẫn phải làm cho đàng hoàng.
Anh thong thả bước ra, nghiêng đầu ngắm nghía.
Hình ảnh Ương Ương ôm đứa trẻ quả nhiên dịu dàng y như anh tưởng tượng. Anh đã nóng lòng muốn mơ về cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.
Nhưng mà...
Chu Ôn Dục bực bội nheo mắt lại.
Đứa trẻ duy nhất anh ưng ý lại cố tình là con của Yến Thính Lễ. Sẽ rất phiền phức đây.
Hay là đổi đứa khác?
Thôi, cứ hỏi thử xem sao.
Thấy Chu Ôn Dục lại gần, Miên Miên ngước lên nhìn. Giản Ương nhận thấy trong mắt cô bé không có vẻ sợ hãi, mà phần nhiều là sự quan sát tò mò.
Nhưng cô bé vẫn rất lễ phép chào: "Em chào anh ạ."
Chu Ôn Dục cũng rất ra dáng, ngồi xổm xuống: "Chào em, anh hỏi em một câu được không?"
"Vâng ạ."
"Anh và chị Ương Ương làm ba mẹ mới của em được không?"
Giản Ương nghe mà muốn tát cho anh một cái, cô hạ giọng gằn từng chữ: "Anh bị bệnh à!"
Miên Miên lại rất bình tĩnh: "Chị Ương Ương, không sao đâu ạ."
Cô bé hỏi ngược lại: "Tại sao lại muốn làm ba mẹ của em thế ạ?"
Chu Ôn Dục cố ý bắt chước giọng điệu của cô bé: "Bởi vì anh và chị Ương Ương còn thiếu một em bé nha."
"Tại sao nhất định phải có em bé ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!