Chương 4: Chắc chắn sẽ bị bỏ rơi

Căn hộ gần khu đại học, đến trường chỉ khoảng mười phút lái xe.

Trước đây nếu thời tiết phù hợp, Chu Ôn Dục thường thích đạp xe địa hình chở cô đi hơn.

Lúc anh đạp xe, cơ lưng dưới sẽ chuyển động, sống lưng có thể nhìn rõ các mấu gai cột sống. Từ con dốc trước căn hộ lao xuống, gió vù vù quét qua, thổi tung quần áo, để lộ một đoạn eo thon rắn rỏi.

Chu Ôn Dục luôn bắt cô ôm lấy anh, rõ ràng eo rất nhột.

Hôm nay trời nắng đẹp, Giản Ương như thường lệ đứng dưới lầu chờ anh đạp xe tới.

Đang cúi đầu đọc thời sự thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt.

Giản Ương không để tâm, lùi về sau một bước.

Nhưng chiếc xe vẫn dừng ở đó.

Một lát sau, Chu Ôn Dục bước xuống xe: "Ương Ương."

Giản Ương nhìn Chu Ôn Dục, lại nhìn logo dựng đứng đầu xe.

Nhìn tới nhìn lui vài lần.

Nếu cô không nhớ nhầm, đây là logo siêu xe chỉ từng thấy trong bãi xe ngầm ở khu CBD trung tâm.

Chu Ôn Dục mở cửa xe nói: "Ương Ương, mau lên xe đi, thoải mái hơn xe đạp nhiều."

Vẻ mặt như đang khoe bảo bối.

"Anh... chiếc xe này..." Giản Ương thấy choáng váng: "Anh thuê hết bao nhiêu tiền?"

"Không phải thuê." Chu Ôn Dục kéo cô vào ghế phụ: "Người họ Yến kia không có ở Kinh thị, để nhiều xe vậy cũng lãng phí, anh lái giúp anh ta."

Người họ Yến...

Giản Ương phản ứng lại: "Ý anh là... Yến tổng đó à? Anh làm sao mượn được xe đắt như vậy của người ta?"

"Anh ta không có mắt thẩm mỹ." Chu Ôn Dục cúi người thắt dây an toàn cho cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Trong gara xe, anh chỉ vừa mắt mỗi chiếc này."

Trong lòng Giản Ương vang lên một dãy dấu ba chấm kéo dài.

Có lẽ đàn ông đều phô trương như vậy... trong túi có hai nghìn mà dám thổi lên thành hai mươi triệu.

Chu Ôn Dục bình thường rất có giáo dưỡng, chưa bao giờ nói xấu người khác sau lưng, chỉ duy nhất với vị Yến tổng nổi tiếng kia là ngoại lệ.

Trên danh nghĩa Chu Ôn Dục vẫn đang làm việc cho Yến Thính Lễ, nhưng qua lời anh nói thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

Giản Ương còn từng tra mấy bài báo về Yến Thính Lễ, người đàn ông ấy tuổi trẻ tài cao, nổi bật rực rỡ.

Quan trọng nhất là trong chuyện tình cảm cũng một lòng một dạ, là mẫu đàn ông tốt không chê vào đâu được, trong ngoài đều hoàn hảo.

Sao lại giống cái kiểu "mặt người dạ thú", "cầm thú đội lốt người" mà Chu Ôn Dục miêu tả?

"Anh ấy chịu cho anh mượn xe, chứng tỏ cũng là người tốt."

"Không tốt. Không tốt. Không tốt." Chu Ôn Dục nói: "Không được khen người đàn ông khác."

Giản Ương bị anh làm cho nhức đầu: "Được rồi được rồi... em thu hồi."

Lần đầu tiên ngồi siêu xe, cô nhẹ nhàng sờ lên lớp da ghế đắt tiền bên dưới, ngồi rất nhẹ nhàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!