Giản Ương rũ hàng mi xuống, ánh mắt bất lực nhìn về phía những bậc cầu thang còn lại.
Cô thầm đếm trong lòng, chỉ còn đúng tám bậc.
Chỉ cần đi hết tám bậc thang này, rẽ vào vài mét nữa thôi là cô có thể gõ cửa phòng Thời Tuế để tìm kiếm sự che chở.
Nhưng hiện tại, tất cả chỉ còn là vọng tưởng.
Phía trước là con mãnh thú to lớn chắn ngang toàn bộ lối đi, phía sau càng không thể lùi lại nửa bước.
Chạy trời không khỏi nắng.
Một tay Chu Ôn Dục dễ dàng khống chế vòng eo cô, càn rỡ v**t v*, ướm thử. Anh tỏ vẻ rất hài lòng khi phát hiện ra Ương Ương của anh, sau gần hai năm, kích cỡ nơi này vẫn không hề thay đổi.
Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ.
Bọn họ chỉ là đang trải qua một cuộc yêu xa hơi dài một chút mà thôi, và bây giờ sự chia cách đó đã kết thúc rồi.
Chu Ôn Dục si mê dán sát vào gò má và cổ cô hít hà, đôi môi như gần như xa, còn vươn đầu lưỡi mềm mại ra l**m những giọt mồ hôi đang túa ra của cô vì sợ hãi.
Anh lẩm bẩm như người nói mớ, giọng điệu vẫn làm nũng như trước kia: "Bé cưng. Bé cưng. Bé cưng. Bé cưng. Bé cưng. Bé cưng à ~ cuối cùng cũng gặp được em rồi."
"Bây giờ anh không còn giận em nữa đâu."
"Bé cưng có biết không, anh ngày nhớ đêm mong em."
"Nhớ đến mức cả người đều đau đớn."
Chỉ cần Ương Ương đáp lại anh, anh sẽ thực sự không so đo tính toán gì nữa. Chu Ôn Dục thầm nghĩ, không phải lỗi của Ương Ương, tất cả chỉ là do tên tiểu tam kia quá đê tiện mà thôi.
Cảm giác như bị một loài bò sát âm u lạnh lẽo chậm chạp bò trườn qua da thịt, những nơi bị anh chạm vào trên người Giản Ương đều nổi gai ốc rần rần.
Trước sau đều là những thứ kinh khủng đến cực điểm, tai cô ù đi, không nghe lọt bất cứ lời nào.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm sống lưng, lồng ngực bị chèn ép đến mức sắp nghẹt thở, những cảm xúc tiêu cực cuộn trào khiến dạ dày cô co thắt, buồn nôn dữ dội.
Ngay khoảnh khắc Chu Ôn Dục định nghiêng mặt hôn tới, Giản Ương bịt chặt miệng, đột ngột đẩy mạnh anh ra. Cô lảo đảo chạy ngược lại vài bước, lao tới thùng rác ở cửa cầu thang, há miệng nôn thốc nôn tháo.
Tối nay ở sòng bạc cô đã ăn quá nhiều đồ miễn phí, giờ đây tất cả đều trào ngược ra ngoài.
Đến khi trong dạ dày đã rỗng tuếch không còn gì để nôn nữa, bụng cô vẫn quặn thắt, tay ôm chặt lấy bụng, cố nén cơn buồn nôn vẫn đang dâng lên trong cổ họng.
Sắc mặt và đôi môi Giản Ương trắng bệch không còn giọt máu, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.
Chu Ôn Dục đứng chết trân sau lưng cô, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt âm trầm như thực chất.
Giản Ương còn chưa kịp chống tay vào thùng rác đứng dậy thì đã bị túm chặt lấy cánh tay, kéo mạnh về phía sau khiến trời đất quay cuồng.
Dù không muốn nhìn, nhưng sau gần hai năm xa cách, cô vẫn bị anh bóp cằm nâng lên, buộc phải nhìn thẳng vào mặt Chu Ôn Dục.
Anh gầy hơn so với lúc nhìn thấy trên video.
Lớp da dẻ khỏe mạnh, căng mịn như lòng trắng trứng gà trên khuôn mặt kia đã biến mất. Ngũ quan tuy sắc sảo, lập thể hơn nhưng khí chất lại càng thêm âm u quỷ dị. Với bộ dạng hiện tại của Chu Ôn Dục, nếu muốn giả vờ ngoan ngoãn ngọt ngào như trước kia thì trông thật sự rất kệch cỡm.
Và hiện tại, anh còn ăn mặc... cực kỳ quái đản.
Giản Ương nhìn vào những lỗ khuyên trên tai phải của anh.
Hồi còn yêu nhau, Giản Ương từng hỏi sao anh lại bấm nhiều lỗ tai thế. Anh vùi đầu vào lòng cô làm nũng, bảo là do không có mẹ nên bị đám bạn xấu dạy hư, còn sụt sịt bảo đau lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!